Chương 2: Ngươi là nam nhân?!

Kỷ Nguyên cúi đầu nhìn tiên nhân bị nàng ngồi lên, đôi mắt đen mở to khó hiểu.

Tay nhỏ của nàng đặt ở chỗ giao nhau của hai người khẽ vuốt một lát, xác nhận đúng là như trên tranh miêu tả, hạ thân giao nhau, nhưng mà thoại bản không nói, là sẽ đau mà!

Nàng nhớ tới ở trong thoại bản, đồ tể tây thôn, đêm cưỡng ép quả phụ, quả phụ kia lúc đầu chống cự, sau đó lạc thú, cùng nhau cộng hoan.

Tuy rằng trừ nỗi đau đớn này mà nói, thì đúng là y chang như thoại bản viết, Tiên Nhân Nhi dưới thân, lúc đầu kháng cự, sau khi có được lạc thú, là sẽ cùng nàng cộng hoan.

Điều này làm cho lòng tự trọng của ngụy nam Kỷ Nguyên đạt được thỏa mãn cực lớn, nàng nhớ tới ngày thường cùng với đồng học uống rượu ngôn hoan, lúc uống đến quên mình, khó tránh khỏi nhắc tới vấn đề kỹ thuật giường chiếu.

Đồng học cười nàng gầy yếu, nhận xét là nàng sẽ không thể làm được cho nữ tử sung sướиɠ, khiến cho Kỷ Nguyên rất là không phục.

Bây giờ rốt cuộc cũng có thể gột rửa được nỗi sỉ nhục lúc trước, Kỷ Nguyên quyết định nỗ lực hơn nữa để chứng minh bản thân, lôi kéo Tiên Nhân Nhi dưới thân cùng nhau cộng hoan đến bình minh.

Chờ đến khi bình minh sáng tỏ, chim hót đèn tắt, Kỷ Nguyên từ trong ổ chăn tỉnh lại, nhìn cảnh tượng xa lạ này, vẫn còn ngây thơ vô tri, cho đến khi nhìn đến nhân nhi ở mép giường, mới đột nhiên bừng tỉnh, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Ngươi! Ta!”

Đáng tiếc nhân nhi cũng không hề để ý đến nàng, chỉ có một đôi mắt sáng đen nhánh, sâu kín mà nhìn nàng, trong quần áo nhăn dúm dó, dấu hôn phấn hồng in ở trên cơ thể tuyết trắng, bắt mắt cực kỳ.

Kỷ Nguyên nhìn thiếu niên xanh xao có bộ dáng cứ như là thần tiên ở trước mắt này, thử hỏi: “Xin hỏi ngươi là công công ở điện nào vậy?”

Tiên nhân không đáp.

Kỷ Nguyên vỗ vỗ đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, đáng tiếc trong óc trống rỗng, nhưng dưới thân đau nhức, cùng với dịch nhầy dính dính nhắc nhở nàng chuyện đã xảy ra.

Kỷ Nguyên giật mình lại lần nữa hô to: “Ngươi là nam nhân!”

Tiên nhân vẫn im lặng cứ như cục đá.

Kỷ Nguyên chỉ có thể tự đập đầu, nghi ngờ vạn phần: “Nội viện trong hậu cung này sao lại có nam nhân chứ!”

Trong lúc Kỷ Nguyên vẫn còn chưa nghĩ ra, ngoài cửa đã truyền đến đáp án: “Kỳ Vương điện hạ, ngài đã dậy chưa?”

Kỳ Vương!

Kỷ Nguyên lại quan sát nam tử giống như thần tiên này một lần nữa.

Tuy rằng người này dáng vẻ phi phàm, tướng mạo khuynh thành, nhưng ánh mắt trống rỗng, như là đang sống trong thế giới của riêng mình, hóa ra là Kỳ Vương Cố Cảnh Chu.

Năm đó trấn quốc chờ Trình tướng quân binh bại Sơn Hải Quan, phụ tử Trình gia đều cùng chết, Ngự Sử Đài dâng lên một tờ đơn kiện, trạng cáo Trình gia thông đồng với địch bán nước, Trình Hoàng Hậu trăm miệng cũng không thể chối cãi, treo cổ tự vẫn, chỉ còn lại Cố Cảnh Chu năm ấy sáu tuổi đã thành ngốc nhi.

Hoàng đế nể tình người này trẻ người non dạ, tước đi chức vị thái tử của hắn, phong vương phong đất, một đứa trẻ sáu tuổi cứ như vậy mà rời khỏi kinh thành đã sinh sống từ nhỏ, một mình đến tiểu thành Kỳ châu.

Kỷ Nguyên sinh ra trong quan lại thế gia, tuổi nhỏ đã nghe qua cái tên Kỳ Vương, lại chưa từng gặp qua, bây giờ được gặp, người này… Dáng vẻ hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của nàng, chẳng trách đêm qua nàng kìm lòng không được.

Kỷ Nguyên không nhịn được mà nhìn Cố Cảnh Chu thêm vài lần.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đẩy cửa, nàng mới giật mình phát hiện, bây giờ đã là lúc nào rồi, nào có thời gian thưởng thức sắc đẹp, cũng không màng đến quần áo xộc xệch trên người, bước nhanh đi tới đè lại cửa, khiến cho công công ở ngoài cửa không đẩy được cửa vào, hô to: “Điện hạ mau mau mở cửa, nếu muộn, Thuận phi nương nương sẽ trách tội.”

Kỷ Nguyên dựa lưng ở then cửa, cố sức chống đỡ.

Mà Cố Cảnh Chu vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc, ánh mắt vẫn sâu kín như cũ mà nhìn nàng.

Kỷ Nguyên thử lắc đầu xua tay, ngoài miệng nói: Không cho bọn họ tiến vào.

Không ngờ Cố Cảnh Chu vừa nhìn đã hiểu ý của nàng, tùy tay hất đổ chung trà trên bàn, hô to: “Đi ra ngoài!”

Một tiếng này, làm cho thái giám ở ngoài cửa ngoan ngoãn câm miệng.

Thấy bên ngoài đã yên tĩnh, Kỷ Nguyên lập tức tiến lên cài lại cổ áo cho Cố Cảnh Chu, giúp hắn mặc áo ngoài vào, đợi đến khi hắn đã ăn mặc chỉnh tề, lại cầm quan phục của mình trốn vào dưới gầm giường.

Chỉ một lát sau, công công ở bên ngoài lại đẩy cửa mà vào lần nữa, thấy Cố Cảnh Chu đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nói: “Điện hạ đây là một đêm không ngủ?”

Cố Cảnh Chu liếc nhìn giường đệm lộn xộn, ý bảo mình đã ngủ rồi.

Lão thái giám nhìn là hiểu ý của Cố Cảnh Chu, không hỏi nhiều nữa, ra lệnh cho thủ hạ: “Mau mau hầu hạ điện hạ.”

“Điện hạ, Thuận phi nương nương chọn ra vài phủ đệ cho ngài, mời ngài đi chọn lựa.”

Cố Cảnh Chu không nói gì, để mặc cho thủ hạ hầu hạ, sau đó đi ra ngoài cung điện.

Đợi sau khi mọi người đã rời đi, Kỷ Nguyên mới từ gầm giường ra ngoài, nhìn cung điện cổ xưa này, không ngờ vậy mà lại để cho một Vương gia ở lại đây, nghĩ đến hẳn là bút tích của vị Thuận phi kia rồi.

Kỳ Vương sáu tuổi rời kinh, trong kinh chưa xây vương phủ, bây giờ hắn trở về, vậy mà lại không xây phủ cho hắn trước, lại cho hắn một thân một mình ở lãnh cung cũ nát này, đúng là nghĩ mà chua xót.

Kỷ Nguyên không khỏi cảm thán, tiên nhân nhi bé nhỏ kia, đúng là cha không đau mẹ kế không thương mà.

Kỷ Nguyên phủi phủi bụi ở trên người, nhấc chân chuẩn bị chạy lấy người, chỉ là vừa mới đi một bước, đã cảm thấy chỗ kia như bị lửa đốt, khiến cho nàng nhịn không được mà tò mò đêm qua đã phải kịch liệt như thế nào.

Nàng bất đắc dĩ, lại ngồi nghỉ ngơi tạm một lúc rồi mới ra khỏi viện, bí mật tìm Vu công công quản sự cung điện đêm qua.

Lúc Vu công công nhìn thấy Kỷ Nguyên, kinh ngạc cực kỳ, quan lại mà chưa đúng giờ ra khỏi cung chính là tội lớn, lập tức hỏi: “Kỷ lang trung, sao ngài vẫn còn ở trong cung.”

Kỷ Nguyên đã nghĩ xong xuôi lời kịch từ sáng sớm, nói: “Đêm qua say rượu, ngủ ỏ chỗ núi giả quảng viên, sáng nay tỉnh lại mới biết đã gây ra đại họa, mong đại nhân giúp một chút, đưa ta đi ra ngoài.”

Vu công công bất đắc dĩ, Kỷ lang trung này tuy rằng chức quan nhỏ, nhưng cũng là cháu trai của Nội Các thủ phụ, khuyết điểm này chỉ biết rằng sẽ rơi xuống trên đầu ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể đồng ý.

Kỷ Nguyên dưới sự yểm hộ của Vu công công mà thuận lợi ra khỏi cung, có điều chân trước hắn vừa rời đi, sau lưng đã có người bẩm báo lại chuyện này cho công chúa.

Công chúa nghe xong, tức giận đến nỗi quăng hết đồ trang sức ở trên bàn xuống dưới: “Một đám vô dụng, tìm một người mà cũng tìm không xong, các ngươi còn có tác dụng gì nữa?”

Đám cung nữ thái giám run lên bần bật, chỉ có đại cung nữ Đông Hoàn là nhỏ giọng nói với Như Ngọc: “Công chúa, lần này Kỷ lang trung trúng mị dược bảy ngày, nếu mà không có giải dược, thì sao hắn có thể bình an không có việc gì?”

“Còn là sao nữa? Hắn hẳn là đã tìm một con hồ ly tinh nào đó, giải được da^ʍ độc kia rồi.” Như Ngọc nói xong, trong đôi mắt kia tràn đầy hung ác, “Đi, tìm ra tất cả cung nữ đêm qua cho ta, đều áp lên hết cẩn thận thẩm vấn.”