Ngày hôm sau, Diệp Ngữ Thần có tiết diễn xuất vào sáng sớm, không đi tiễn Vũ Tu ra sân bay được.
Hai người chia tay sớm, cố ý lần lượt đi ra ngoài, tầm bảy tám giờ đã có nhiều giáo viên về hưu tập thể dục trong sân ký túc xá, Vũ Tu cố gắng hạ thấp vành mũ xuống nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Diệp Ngữ Thần ở bên kia dù sao cũng quen đường nên vội đi tới phòng tập.
Chỉ mất vài phút đi đường nhưng cũng gần như tiêu hao hết sạch năng lượng buổi sáng của anh, vừa vào phòng tập anh đã bắt đầu ngủ gật, chỉ nghe sơ lược bài giảng của giảng viên.
"Diệp Ngữ Thần." Cuối cùng, giảng viên cũng không nhịn được, "Em sắp đóng phim rồi, cho nên em không muốn lên lớp nữa có phải không?"
Giảng viên này là một tiền bối nổi tiếng trong ngành, đổi lại là giảng viên khác, có khi không dám nói gì với Diệp Ngữ Thần, đứa cháu ngoại của viện trưởng.
"Không ạ." Diệp Ngữ Thần miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mặc dù đầu óc đã mộng du, nhưng ít nhất bề ngoài của anh vẫn mở to hai mắt, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
Buổi sáng cũng chỉ có hai tiết diễn xuất này, không có nghỉ giữa giờ, giảng viên cho tan học sớm hơn một chút.
Lúc này, Diệp Ngữ Thần đã buồn ngủ đến mức sắp xuất hồn, anh đeo ba lô định rời khỏi phòng tập, muốn trở về ngủ một giấc, nhưng đúng lúc này, một bạn gái cùng lớp bỗng nhiên lặng lẽ tới gần anh.
"Các cậu cố lên nha." Cô gái nói nhỏ bên cạnh Diệp Ngữ Thần.
Bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch quá nhiều, Diệp Ngữ Thần không nghe rõ lắm, anh hơi nghiêng người, đưa lỗ tai lại gần hỏi: "Hả?"
"Cậu và Vũ Tu," Cô gái nói nhỏ, "Là thật à?"
"Làm sao có thể chứ." Diệp Ngữ Thần thấy đề tài này không có gì thú vị, đang định nhanh chóng rời đi, lại nghe thấy cô gái kia nói, "Tối hôm qua, có người nhìn thấy Vũ Tu trở về trường học."
Diệp Ngữ Thần dừng bước: "Ở đâu?"
"Khu ký túc xá dành cho giảng viên." Cô gái nói.
Diệp Ngữ Thần 'Ồ' một tiếng, cũng không có ý định giải thích, dù sao giải thích cũng chỉ là che đậy mà thôi.
Nhưng ai ngờ cô gái kia lại suy luận: "Căn cứ vào tình báo từ khoa đạo diễn cho hay, tối hôm qua Vũ Tu không về ký túc xá, điều này chứng tỏ cả đêm cậu ấy đều ở khu ký túc xá dành cho giảng viên. Cậu ấy cũng không ở đó, vậy sẽ đi tìm ai đây?"
Điều này thật sự quá rõ ràng, Diệp Ngữ Thần nhìn xung quanh, kéo cô gái qua một bên nói: "Suy luận này của cậu có sơ hở, cậu ấy chỉ là xuất hiện ở khu ký túc xá dành cho giảng viên, sao lại cho là cậu ấy ở đó cả đêm?"
"Vừa rồi, có chị em gửi tin tình báo về, nói buổi sáng nhìn thấy cậu ấy đi ra từ khu đó." Cô gái dừng một chút, sau đó nói: "Năm phút sau, cậu đi ra."
Diệp Ngữ Thần: "..." Sao anh không biết có tổ chức tình báo trong trường nhỉ?
"Cậu yên tâm, chúng tớ đều rất ủng hộ hai người!" Cô gái nắm chặt tay, làm động tác cổ vũ: "Bộ phim của bảo bối chắc là sắp quay xong rồi đi? Hai người sẽ sớm đoàn tụ thôi!"
Tuy lúc trước từng thấy vô số lần ở trên Tieba, nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn vô cùng khó chịu khi nghe người khác gọi Vũ Tu là bảo bối.
Anh nhíu mày, nói, "Cậu đừng gọi em ấy là bảo bối."
Trong mắt cô gái tràn đầy ý cười, cô dùng đầu ngón tay che trên môi mình, nói: "Được, tớ biết cậu ấy là bảo bối của cậu rồi."
"Không phải." Diệp Ngữ Thần đương nhiên không thể thừa nhận, "Tớ và em ấy không phải như các cậu nghĩ đâu, cậu đừng nói lung tung."
"Hiểu mà." Cô gái làm động tác ok, "Sự nghiệp của các cậu quan trọng hơn."
Giống như bất kể Diệp Ngữ Thần nói gì, đối phương đều cho là anh và Vũ Tu là một đôi.
Nhưng vấn đề là, đây là sự thật.
Từ lúc hai người không ở cùng nhau, Diệp Ngữ Thần đã không còn để ý đến những lời bàn tán trên Tieba nữa, dù sao tên và ảnh chụp của bọn họ mặc định không được phép xuất hiện trong lầu CP, anh cũng chẳng cần phải để ý.
Nhưng sau khi anh thật sự ở bên Vũ Tu, anh lại cảm thấy chột dạ, bởi vì chuyện này thật sự có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của bọn ho.
Sau khi chia tay cô gái, Diệp Ngữ Thần lấy điện thoại ra, mở Tieba ra xem, chỉ thấy lầu CP vốn vắng vẻ bởi vì Vũ Tu lặng lẽ trở về trường trong đêm mà nhốn nháo lên.
Lầu 1826
Các chị em tỉnh lại đi, YYCP sống lại rồi.
Lầu 1827
Tối hôm qua, bảo bối đặc biệt từ trường quay trở về dính lấy bà xã, đúng là không nên yêu đương quá mà!
Lầu 1828
Hôm nay, bà xã lên lớp ngủ gật suốt, các bạn đoán xem tối qua bọn họ đã làm gì/cười nheo mắt.
Lầu 1829
Dáng vẻ bà xã trợn tròn hai mắt ngủ gật trông thật ngốc nghếch đáng yêu, thật muốn gửi cho bảo bối xem!
Lầu 1830
Cho nên chúng ta không đoán sai, bảo bối đúng là ông xã của bà xã!
Lầu 1831
Bảo bối đặc biệt bay về thăm bà xã, đương nhiên đây là ông xã rồi!
Diệp Ngữ Thần càng xem càng nhíu mày, rõ ràng là anh bay đến thăm Vũ Tu trước mà, được chứ?
Anh bấm vào khung, gõ xong câu 'Ai là bà xã chứ', nhưng khi định bấm gửi đi, anh lại nhịn xuống.
Bây giờ không phải là lúc để ý xưng hô.
Tỉnh táo lại mà suy nghĩ, bài viết này không có chỉ mặt gọi tên, nên chắc cũng không đến mức sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, điện thoại anh đột nhiên reo lên, là Đỗ Thụy gọi tới.
"A Diệp," Đầu bên kia điện thoại, giọng Đỗ Thụy nghe có vẻ kích động, "Cậu thật sự ở bên Vũ Tu chơi gay sao?"
Ngay cả Đỗ Thụy cũng biết tin đồn này, chứng tỏ chuyện này đã lan truyền trong khu vực nhỏ.
Diệp Ngữ Thần luống cuống, giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu nói bậy gì đó."
"Tối hôm qua, không phải Vũ Tu bay về thăm cậu sao?" Đỗ Thụy nói.
"Cậu ta điên à mà lại bay về thăm tôi?"
Có lẽ là giọng điệu Diệp Ngữ Thần quá tự nhiên, nên giọng Đỗ Thụy cũng bắt đầu trở nên hoài nghi: "Hôm qua có người nhìn thấy cậu ta đi tới khu ký túc xá dành cho giảng viên."
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"
"Cũng đúng ha." Nghe giọng Đỗ Thụy dường như đã xua tan hoài nghi, "Vậy cậu ta đến khu ký túc xá dành cho giảng viên làm gì nhỉ?"
"Làm sao tôi biết được." Diệp Ngữ Thần nói, "Cậu tìm tôi để hỏi chuyện này à?"
"À, không, tôi muốn hỏi, cậu thật sự là gay sao?" Đỗ Thụy nói, "Hình như cậu chưa bao giờ tỏ ra mình có hứng thú với con gái."
"Tôi là gay." Diệp Ngữ Thần có chút không kiên nhẫn nói, "Người tôi thích nhất là cậu, được chưa?"
"Đừng mà, cậu biết tôi không thể nào đáp lại cậu..."
Diệp Ngữ Thần cúp điện thoại luôn.
Không có ai nhìn thấy hắn đi vào ký túc xá của anh, cũng không có ai nhìn thấy hắn đi ra khỏi ký túc xá của anh, chuyện này cùng lắm chỉ có thể coi là chuyện bát quái.
Nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn nhắc nhở Vũ Tu phải cẩn thận.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi cả hai cùng đứng trên bục nhận giải, cho dù có nắm tay nhau cũng không sợ bị chỉ trích, nhưng ít nhất là hiện tại, cả hai đều không chịu nổi công kích chuyện tình cảm bị phơi bày.
***
Ngày thường, Diệp Ngữ Thần ngủ trưa nhiều lắm là một tiếng, bởi vì nếu anh ngủ lâu, anh sẽ cảm thấy mê man cả buổi chiều.
Nhưng hôm nay thì khác, cũng không biết có phải tối hôm qua anh ngủ không ngon hay không, khi anh tỉnh dậy, mặt trời treo trên đỉnh đã bắt đầu lặn.
"Anh tỉnh rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trùng hợp với giọng nói trong giấc mơ, khiến Diệp Ngữ Thần nhất thời có chút hoảng hốt.
Anh từ từ quay đầu, nhìn người bên cạnh, mấy máy môi: "Vũ Tu."
"Ừ." Vũ Tu đáp.
Lúc mới tỉnh ngủ, Diệp Ngữ Thần không hề phòng bị, sự hờ hững trên khuân mặt anh cũng hoàn toàn biến mất, ngoài trông hơi gầy ra, thì gần như không khác gì với tám năm trước.
Vũ Tu dùng đầu ngón tay vén mái tóc lộn xộn trước trán anh, hỏi: "Ngủ ngon không?"
Lúc này, Diệp Ngữ Thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không phân biệt được là trong mơ hay là hiện thực: "Sao em lại ở đây?"
Dáng vẻ mơ màng này của anh thật hiếm thấy, Vũ Tu nghiêm túc nói: "Anh đang nằm mơ."
"À." Diệp Ngữ Thần không chút nghi ngờ, mí mắt lại dần dần khép lại, theo bản năng dựa vào trong lòng Vũ Tu.
Cảm giác trong mơ rất chân thật, dù sao thì đã rất lâu rồi anh không ngủ trong lòng Vũ Tu.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì sẽ rất khó ngủ lần nữa, ý thức của Diệp Ngữ Thần dần dần thanh tỉnh, anh đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vũ Tu nói: "Ai đang nằm mơ?"
Vẻ mặt của anh lại trở nên cảnh giác, quay về làm thầy Diệp từ chối cả thế giới.
Vũ Tu lười biếng xoay người nằm ngửa, nói: "Là em."
Diệp Ngữ Thần không hiểu tại sao.
"Em đang nằm mơ." Vũ Tu nghiêng đầu nhìn Diệp Ngữ Thần, "Em còn tưởng anh quay về tám năm trước rồi, khi đó anh khá đáng yêu."
"Em biết là tốt rồi." Diệp Ngữ Thần không có phản ứng gì xoay người xuống giường, "Nếu em muốn kiếm anh của tám năm trước, vậy em tìm nhầm người rồi."
Nói tới đây, Diệp Ngữ Thần ngừng xỏ dép, ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn Vũ Tu hỏi: "...Đáng yêu?"
Diệp Ngữ Thần chưa từng nghe Vũ Tu miêu tả anh như thế, anh vẫn luôn cho rằng ấn tượng mà anh để lại cho Vũ Tu phải là đẹp trai, ân cần và đáng tin cậy, chứ sao lại là đáng yêu?
"Trước kia, anh rất đáng yêu." Vũ Tu ngồi dậy, "Anh không biết sao?"
"Có phải em có hiểu lầm gì với đáng yêu không?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Không có." Vũ Tu nghiêng người về phía trước, một tay ôm eo Diệp Ngữ Thần, tựa cằm lên vai anh, "Trước kia, anh rất thẳng thắn với em, điều này rất đáng yêu."
Đây là đang quanh co lòng vòng trách anh bây giờ không thẳng thắn đây mà.
Diệp Ngữ Thần bình tĩnh xỏ dép, tránh khỏi cái ôm của Vũ Tu, đi thẳng ra cửa: "Vậy trước kia em cũng khá đáng yêu."
"Vậy sao." Vũ Tu nói, "Thật ra, em không có thay đổi gì."
"Không." Diệp Ngữ Thần đi tới cửa, quay đầu nhìn Vũ Tu nói, "Trước kia, em âm thầm xấu xa, còn hiện tại em công khai xấu xa."
Vũ Tu khẽ cười, từ chối cho ý kiến.
Ngày thường vào lúc này, Diệp Ngữ Thần không phải đang đi dạo, thì là viết lách trong phòng sách, nhưng mấy ngày nay Vũ Tu vẫn luôn dính lấy anh, còn khiến anh bị đau thắt lưng, anh không thể đi dạo, cũng không thể viết lách, chỉ có thể làm những việc mà ông chủ sơn trang nên làm.
Đi tới sân thượng tầng hai, Diệp Ngữ Thần ấn mở thu chi chi tiết của mấy tháng gần đây do giám đốc điều hành gửi tới. Từ mùa cao điểm vào mùa hè đến trái mùa của hiện tại, doanh thu rõ ràng đã giảm mạnh.
Nhưng Diệp Ngữ Thần cũng không quá để ý, thứ nhất chờ mùa cao điểm trở lại, doanh thu sẽ lại tăng trở lại, thứ hai cho dù thua lỗ, thì anh vẫn còn có gia sản khổng lồ.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân của Vũ Tu, trong đầu Diệp Ngữ Thần bỗng hiện lên ba chữ: Dính người quá.
Điểm này, Vũ Tu thật sự không có thay đổi gì.
"Xem điện thoại đi." Vũ Tu đi tới ngồi đối diện với Diệp Ngữ Thần.
"Sao thế?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Em gửi danh thϊếp của biên kịch Tạ cho anh." Vũ Tu nói, "Anh thêm cô ấy đi."