Chương 36: Hôm nay đến lượt anh*

Hừm.

Nhìn Vũ Tu ngủ say ở bên cạnh, Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút buồn phiền.

Không nên như vậy.

Anh nhường 'Nam 1' cho Vũ Tu diễn, ý định ban đầu chỉ là muốn Vũ Tu chạm đến rồi thôi cho thỏa nguyện, nhưng ai ngờ Vũ Tu lại diễn toàn bộ, lăn qua lăn lại đến tận bốn giờ đêm mới buông tha anh.

Lần đầu tiên trong tưởng tượng của Diệp Ngữ Thần là anh dữ dội bền bỉ, lợi dụng kỹ xảo cao siêu của anh khiến Vũ Tu hoàn toàn khuất phục anh.

Chứ không phải bị hắn làm cho không ngừng cầu xin tha thứ.

Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ say của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần dần dần ôn hòa lại.

Vũ Tu thật sự mệt mỏi, ngủ rất say, Diệp Ngữ Thần chạm nhẹ vào lông mi của hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Anh còn nhớ mình đã từng xem một cuộc thảo luận trong Tieba, hỏi có bạn trai rất đẹp trai là trải nghiệm gì, Diệp Ngữ Thần cảm thấy mình có quyền phát biểu ý kiến, ví dụ như bây giờ, anh nhìn Vũ Tu cũng không nỡ chớp mắt.

Thời gian không còn sớm, phải mau chóng nghỉ ngơi mới được. Nhưng...

Thắt lưng của anh có chút khó chịu.

Vừa rồi, lúc làm anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng những cảm thụ khác quá mức mãnh liệt, hắn cũng không thèm để ý tới.

Bây giờ sau khi dừng lại, cảm giác khó chịu càng lúc càng rõ ràng, anh đúng là đang bị đau thắt lưng.

Đây không phải lần đầu tiên.

Khoảng hai tháng trước, cơn đau này cũng xuất hiện một lần sau khi anh luyện múa, lúc đó anh cảm thấy thắt lưng hơi đau, nghỉ ngơi vài ngày thì cơn đau hoàn toàn biến mất.

Sau đó triệu chứng này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhưng chỉ cần dán hai miếng thuốc cao là có thể giảm đau, cũng không nghiêm trọng gì.

Lúc đầu, Diệp Ngữ Thần cũng không quá để ở trong lòng bởi trên người luyện múa nhiều năm đều có một ít vết thương, chỉ là nếu biết trước sẽ bị Vũ Tu giày vò như vậy, anh chắc chắn sẽ mang theo mấy miếng thuốc cao tới đây mới được.

Cuối cùng, cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự khó chịu, chờ Diệp Ngữ Thần tỉnh lại, cơn đau ở thắt lưng của anh đã biến mất, bầu trời bên ngoài cũng đã sáng. Vũ Tu để lại bữa sáng và một tờ giấy, rồi đi đến phim trường trước.

Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa thì quên mất mục đích đến đây của mình, vội vàng mặc quần áo và đi rửa mặt, sau khi ăn sáng xong, liền rời khỏi khách sạn đi tới địa điểm quay của phim trường.

Nhìn xung quanh, có rất nhiều kiến trúc với phong cách khác lạ trong phim trường, trên đường đều là diễn viên quần chúng và nhân viên công tác khiêng máy móc.

Diệp Ngữ Thần cũng không biết đoàn làm phim của Vũ Tu ở đâu, chỉ có thể đi lang thang trên đường, mà đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Tiểu Diệp?"

Diệp Ngữ Thần nghe theo tiếng gọi quay đầu nhìn lại, thấy mỗi trợ lý của Vũ Tu, chú Đổng Vưu.

Chắc là anh đội mũ lưỡi chai của Vũ Tu nên bị chú Đổng Vưu nhận ra.

"Chú Đổng." Diệp Ngữ Thần đi tới.

"Sao cháu lại ở đây?" Đổng Vưu hỏi.

"Cháu đến thăm Vũ Tu." Diệp Ngữ Thần hỏi, "Bây giờ, cậu ấy đang ở đâu ạ?"

"Cháu đến khu D đi, phía trước cuối đường rẽ phải là được." Đổng Vưu nói, "Bây giờ, chú phải đi mua cà phê, chú mua một cốc cho cháu nhé?"

Giao hàng không thể đi vào trong phim trường, nhân viên chỉ có thể ra ngoài mua trực tiếp.

"Không cần đâu." Diệp Ngữ Thần đương nhiên không muốn làm phiền người khác, lại hỏi, "Bây giờ, Vũ Tu đang quay sao ạ?"

"Vừa mới quay xong cảnh hôn, đang nghỉ ngơi đấy."

Diệp Ngữ Thần giật mình: "Cảnh hôn đã quay xong rồi ạ?"

Diệp Ngữ Thần nói ra lời này rõ ràng đã biết có cảnh hôn này.

Đổng Vưu buồn cười nói: "Thế nào, cháu còn đặc biệt đến xem Tiểu Tu quay cảnh hôn à?"

Diệp Ngữ Thần sờ gáy, có chút xấu hổ.

"Đều là mượn góc thôi, không có gì đáng xem đâu, hai ba lần là qua." Đổng Vưu lại nói.

"Mượn góc?" Diệp Ngữ Thần có chút kỳ quái, "Không phải nói quay thật sao ạ?"

"Sao có thể." Đổng Vưu cười xua tay, "Ngay từ đầu đã thống nhất là mượn góc, Tiểu Tu mới đồng ý."

"..." Diệp Ngữ Thần bình tĩnh giật giật khóe miệng, "Ngay từ đầu là chỉ lúc nhận kịch bản sao ạ?"

"Đúng vậy." Đổng Vưu nói, "Tiểu Tu rất kiên quyết, nếu không mượn góc, liền nhất định không nhận."

Đổng Vưu vội vàng đi mua cà phê, hai người cũng không nói được mấy câu liền chia tay.

Diệp Ngữ Thần dọc theo con đường lát đá đi thẳng về phía trước, trên mặt tràn đầy hai chữ buồn bực.

Anh thật sự không ngờ Vũ Tu lại dùng mánh khóe này với anh, rõ ràng bề ngoài ngoan ngoãn như thế, sao lại lén lút lừa gạt anh chứ?

Nếu không phải để ý Vũ Tu quay cảnh hôn với người khác, đêm hôm rồi anh còn bay tới đây làm gì, nghìn dặm dâng cúc sao?

Nghĩ đến tối hôm qua mình mềm lòng với Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần thật sự rất muốn tát cho mình hai cái.

Có phải anh quá dễ dãi với Vũ Tu rồi không?

Dọc đường đi anh đều suy nghĩ chuyện này, chờ lúc anh lấy lại tinh thần, anh lại đi vào một ngõ cụt.

Xung quanh không có người qua lại, cũng không thấy bảng chỉ dẫn, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể dựa vào cảm giác đi trở về, kết quả là anh càng đi càng lạc, cuối cùng cũng không biết đi thế nào đến phía sau một căn nhà.

Có tiếng ai đó đang nói chuyện ở phía trước, Diệp Ngữ Thần đang định bước tới hỏi đường, lại đột nhiên nghe được tên của mình.

"Mẹ nghe chú Đổng của con nói, Diệp Ngữ Thần tới tìm con phải không?"

Giọng nói này có chút quen tai, Diệp Ngữ Thần ngay lập tức nhận ra đó là giọng của mẹ Vũ Tu, dì Vũ Mẫn.

Anh đi tới góc phía trước, thò nửa cái đầu ra nhìn, chỉ thấy Vũ Tu và Vu Mẫn đang nói chuyện dưới một bức tường cao.

"Vâng." Vũ Tu quay lưng về phía Diệp Ngữ Thần, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng từ giọng điệu có thể đoán hình như hắn không có hứng thú nói chuyện với Vu Mẫn cho lắm.

"Thằng bé tới thăm con quay cảnh hôn à?" Vũ Mẫn nhướng mày hỏi.

Khuân mặt Vũ Mẫn trang điểm kỹ càng, ngay cả phần đuôi tóc cũng được chăm chút tỉ mỉ. Nhưng khác với lần trước Diệp Ngữ Thần nhìn thấy cô, lần này trong tay cô kẹp một điếu thuốc, khắp người đều tỏa ra hơi thở không mấy thân thiện.

"Không được ạ?" Vũ Tu hỏi lại.

"Con nói xem?" Vũ Mẫn dùng tay kẹp điếu thuốc hung hăng chọc vào huyệt thái dương của Vũ Tu.

Vũ Tu cao hơn Vũ Mẫn, nhưng hắn cúi đầu xuống, cũng không phản kháng, khí thế so với Vũ Mẫn thấp hơn rất nhiều.

Diệp Ngữ Thần đột nhiên hiểu tại sao Vũ Tu lại nói Vũ Mẫn ở trước mặt người ngoài là dáng vẻ khác, bởi vì vẻ ngoài hung dữ của cô thật sự không thích hợp để thể hiện ra bên ngoài.

Nhìn thấy tàn thuốc rơi trên quần áo của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần muốn đi qua giúp Vũ Tu, nhưng câu tiếp theo của Vu Mẫn lại khiến anh khựng lại.

"Mẹ không phản đối các con xào CP, mẹ cũng biết điều kiện nhà thằng bé. Nhưng bây giờ là có ý gì, các con chơi đùa thành thật, phải không?"

Vũ Tu không trả lời thẳng: "Anh ấy chỉ là tùy tiện đến xem một chút."

"Tùy tiện xem mà lại chọn đúng hôm con quay cảnh hôn à?" Vũ Mẫn hít một hơi thật sâu, phả khói vào mặt Vũ Tu, "Bây giờ, con không có việc gì liền nhìn điện thoại, dáng vẻ yêu đương này của con, mẹ con là người từng trải, con thật sự tưởng mẹ không nhìn ra sao?"

Vũ Tu im lặng không trả lời.

"Mẹ đoán không biết là tiểu yêu tinh nào câu mất hồn con đi, không ngờ thì ra là nó."

"Anh ấy không phải yêu tinh."

"Mẹ mặc kệ nó là gì." Vũ Mẫn lại hít một hơi thuốc, gẩy tàn thuốc xuống đất dập tắt, "Con còn muốn sự nghiệp của mình thì giữ khoảng cách với nó, con có biết loại tin tức này mà tung ra thì đối với hai đứa đều là đả kích lớn không?"

Vũ Tu không trả lời, Vũ Mẫn lại nói: "Bây giờ, sự nghiệp của con đang trên đà phát triển, bớt kiếm chuyện không đâu cho mẹ. Con bảo nó mau đi đi, đừng để người ta chụp được ảnh hai đứa ở cùng nhau. Xào CP cũng không phải xào như thế, nó đến thăm ban con quay cảnh hôn, nói hai đứa không có gì có ai tin được chứ."

"Con nghe không hả?" Thấy Vũ Tu không nói lời nào, giọng điệu của Vũ Mẫn càng thêm cáu kỉnh, "Sao mỗi lần nói chút chuyện với con lại khó như vậy chứ?"

"Mẹ luôn nói sự nghiệp của con, sự nghiệp của con." Vũ Tu ngẩng đầu lên, "Mẹ có chắc đây là sự nghiệp của con không?"

"Hừ." Vũ Mẫn không ngờ Vũ Tu sẽ có phản ứng này, cười một tiếng, lại châm một điếu thuốc, tay trái vắt ngang eo, dùng mu bàn tay chống khuỷu tay phải, "Con có ý gì?"

"Đây rốt cuộc là sự nghiệp của con hay là sự nghiệp của mẹ?" Vũ Tu lạnh lùng nói, "Con trước giờ không muốn bị nhiều người chú ý như vậy, sự nghiệp không còn thì sao? Con có anh ấy là đủ rồi."

Diệp Ngữ Thần ở bên ngoài nghe vậy, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim anh, khiến mọi sự buồn bực vừa rồi của anh đều không cánh mà bay.

Thằng nhóc thối chơi đùa chút mánh khóe thì sao? Còn không phải bởi vì thích anh à.

"Được." Vũ Mẫn chậm rãi hút thuốc, "Con không cần sự nghiệp, nó cũng không cần phải không?"

"..." Vũ Tu mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng đột nhiên liền câm nín.

"Mẹ nghe nói tác phẩm ra mắt của nó chính là sản xuất lớn hơn trăm triệu, nửa cuối năm nay sẽ khởi quay. Nếu lúc này có scandal gì đó bị tung ra, con có chắc nó có thể chịu được hậu quả này không?"

"Còn người nhà của nó nữa." Vũ Mẫn lại nói, "Mẹ lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, mẹ rất thông suốt, còn nhà nó thì sao? Con cảm thấy nhà nó bỏ ra nhiều tiền như vậy để nâng đỡ nó, sẽ để nó phá hỏng trong tay con sao?"

Diệp Ngữ Thần rất muốn phản bác chỗ này, nhà anh cũng rất thông suốt.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, đúng như lời Vũ Mẫn nói, bọn họ một người đang trên đà phát triển, một người sắp ra mắt, cả hai đều không chịu nổi 'tai tiếng'.

Mặc dù, Vũ Tu sẽ chuyển sang làm biên kịch trong tương lai, nhưng nếu chuyện này bị tung ra sau khi chuyển nghề, người khác cũng chỉ cho rằng hắn bị ép phải chuyển sang hậu trường, mà anh không hy vọng điều này xảy ra.

Chẳng lẽ cả đời đều phải tạm gác lại tình yêu sao?

Diệp Ngữ Thần thẫn thờ dựa vào tường, tâm tình có chút suy sụp.

Thật ra, chuyện này vẫn còn quá xa vời để suy nghĩ, nếu hai người đủ cẩn thận thì cũng chưa chắc sẽ bị bại lộ.

Điều khiến Diệp Ngữ Thần đau lòng chính là Vũ Mẫn không phải thật sự thích anh.

Rõ ràng lúc trước anh đến nhà Vũ Tu, Vũ Mẫn đối xử nhiệt tình với anh như vậy, nhưng sự thật lại là không hy vọng hai người ở bên nhau.

Đương nhiên, chắc chắn Vũ Tu sẽ bảo anh không cần để ý đến thái độ của mẹ mình, nhưng dù sao bà cũng là người thân duy nhất của hắn, anh không thể không quan tâm chút nào.

Có lẽ là do Diệp Ngữ Thần từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, không quen bị người ta đối xử lạnh nhạt.

Anh cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng không có gì to tát, dù sao thì cũng chẳng có ai được mọi người yêu thích, sau này ra mắt lại càng như vậy.

Dù sao cảnh hôn cũng đã quay xong, Diệp Ngữ Thần cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Anh chậm rãi đi ra ngoài phim trường, vừa đặt vé máy bay, vừa gửi hai tin nhắn cho Vũ Tu.

【Diệp Ngữ Thần: Anh đi trước, em quay phim cho tốt】

【Diệp Ngữ Thần: Giai đoạn này, sự nghiệp vẫn quan trọng】

Chờ một lúc lâu, Vũ Tu vẫn chưa trả lời, chắc là không cầm điện thoại trên tay.

Lúc tới tràn ngập chờ mong, mấy tiếng lắc lư cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng lúc trở về, Diệp Ngữ Thần lại vô cùng mệt mỏi, sau khi trở về ký túc xá, anh gần như vừa dính gối đã ngủ thϊếp đi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng chậm rãi từ sàn nhà chiếu lên tường, cuối cùng dần dần mờ đi, căn phòng cũng chìm vào bóng tối.

Cũng không biết ngủ trong bao lâu, Diệp Ngữ Thần đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa gấp gáp.

Anh mơ màng từ trên giường đứng dậy, hùng hổ đi ra mở cửa: "Ai đấy?"

Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ngữ Thần đã ngã vào trong vòng tay ấm áp.

"Anh giận em à?" Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.

Diệp Ngữ Thần ngửa ra sau, khó tin mà nhìn người trước mặt: "Vũ Tu?"

Giọng Vũ Tu có chút sốt sắng: "Anh trách em lừa anh sao?"

Chuyện gì vậy.

Diệp Ngữ Thần vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi choáng váng, anh kỳ quái nhìn Vũ Tu hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Chú Đổng nói cho anh biết em quay cảnh hôn là mượn góc cho nên anh giận rồi à?" Vũ Tu hỏi, "Không thì sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

"Ngừng lại." Diệp Ngữ Thần lấy điện thoại trong túi quần ra xem, đã hết pin và sập nguồn.

Vũ Tu thấy thế thở phào nhẹ nhõm, lại oán trách Diệp Ngữ Thần: "Sao anh không sạc điện thoại?"

"Anh trở về liền đi ngủ." Diệp Ngữ Thần không ngờ mình có thể ngủ từ chiều đến tối.

Nhưng lúc này, anh cũng tỉnh táo lại, hơi kinh ngạc hỏi: "Em sẽ không chỉ vì anh không trả lời tin nhắn của em mà đặc biệt bay về tìm anh chứ?"

"Ừ." Vũ Tu nói, "Anh gửi tin nhắn rồi đi, rõ ràng không bình thường."

Không thể không thừa nhận, Vũ Tu khá là nhạy cảm.

Nhưng Diệp Ngữ Thần cũng không có ý định nhắc tới những chuyện không vui đó, dẫn Vũ Tu vào phòng: "Nếu mẹ em phát hiện, bà ấy không phải lại nói em sao?"

"Không sao." Vũ Tu nói, "Sáng mai không có phân cảnh của em."

"Nếu bị cẩu tử phát hiện sẽ không tốt đâu."

Diệp Ngữ Thần vẫn còn hơi lo lắng, Vũ Tu không giống anh, đi đâu cũng tùy ý không cần để tâm, hắn còn đang quay phim mà lại trở về, có nhiều ánh mắt nhìn hắn như vậy, rất có khả năng tin tức hắn rời đoàn làm phim, ngày mai sẽ có người đưa tin.

"Anh à." Vũ Tu đột nhiên gọi một tiếng.

"Hả?" Diệp Ngữ Thần bị kéo suy nghĩ trở về.

"Bộ phim tối hôm qua có thể tiếp tục diễn không?" Vũ Tu hỏi.

Diệp Ngữ Thần nhìn môi Vũ Tu nuốt nước miếng, ngay lập tức quên đi chuyện khác.

Anh lấy từ ngăn kéo tủ giày ra một ít tiền lẻ rồi nói: "Chờ một chút, anh ra ngoài mua một..."

Đúng lúc anh muốn thử hoán đổi nhân vật với Vũ Tu, cũng lười quản nhiều như vậy, anh lấy một ít tiền lẻ từ ngăn kéo tủ giày, nói: "Em chờ một chút, anh ra ngoài mua đồ."

"Không cần." Vũ Tu kéo Diệp Ngữ Thần vào trong lòng, "Giống tối hôm qua không được sao?"

"Vậy được, hôm nay đến lượt anh." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh cũng không để ý X bên trong em."

Mười phút sau, Diệp Ngữ Thần dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, anh liều mạng giữ tay Vũ Tu lại: "Em sờ chỗ nào đó?"

"Anh à," Vũ Tu khàn giọng nói, "Để em làm lại một lần được không?"

"Không phải chứ, em lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy? Không phải em quay phim cả ngày sao?"

Cuối cùng, mọi sự kháng nghị của anh đều bị Vũ Tu chặn lại ở trong miệng.

Liên tiếp hai ngày, lộ trình năm tiếng, Diệp Ngữ Thần bay một lần, Vũ Tu bay một lần, gặp mặt là lao vào làm. Diệp Ngữ Thần có chút mờ mịt suy nghĩ, yêu đương như thế này cũng quá 'kịch liệt' đi?