Chương 9

Phòng riêng tràn ngập khói thuốc, mùi rượu, dưới ánh đèn mờ ảo là một trạng thái say sưa.

Khí chất và ngoại hình của Cảnh Huân khiến hắn trở thành tâm điểm của đám đông, dù ngồi giữa một đám phú nhị đại, hắn vẫn là người nổi bật nhất.

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn, một lớp bóng tối lan ra trên đôi mày và đôi mắt sâu thẳm của hắn, chiếc mũi cao đặt bên dưới, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh đến mức giống như hắn sẽ bị trầy xước nếu dùng tay chạm vào chúng.

Trên người hắn là một bộ âu phục được cắt may khéo léo, khe hở trên ngực vô tình bị mở ra, những đường cơ bắp hoàn hảo hiện rõ dưới lớp áo sơ mi bó sát.

Cảnh Huân đang lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay, gõ một chân xuống đất theo nhịp nhạc, trông như đang thưởng thức.

Trình Diệp Xuyên giống như một con mồi rơi vào bẫy, cậu biết đêm nay mình chạy trời không khỏi nắng,nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cậu không thể đoán được Cảnh Huân sẽ sỉ nhục cậu như thế nào.

Cậu biết con dao đang treo lơ lửng trên đầu cậu nhưng không biết khi nào nó sẽ rơi xuống. Sự tra tấn nội tâm cực kỳ đáng sợ này khiến Trình Diệp Xuyên căng thẳng đến mức lông mi run rẩy.

Nhìn thấy Trình Diệp Xuyên không che giấu được sự sợ hãi, Cảnh Huân cười lắc đầu, tao nhã ngẩng đầu uống một ngụm rượu vang đỏ.

"Xin chào, xin hỏi mọi người có cần phục vụ gì không?" Trình Diệp Xuyên cúi thấp người nhất có thể, cố gắng tránh khỏi ánh mắt đe dọa của Cảnh Huân.

Cảnh Huân vẫn cười nhạt, một người đàn ông bên cạnh mơ hồ nói: "Chúng ta chơi đố nhau*... người thua sẽ bị phạt uống rượu. Cậu không thể để cốc của chúng tôi... nhìn thấy đáy."

[ đố nhau (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)]

Cảnh Huân và người đàn ông bên cạnh khoác tay nhau và mỉm cười thân thiết. Thân ảnh Trình Diệp Xuyên rót rượu lướt qua tầm mắt của hắn, Cảnh Huân như có như không để ý tới cậu, vẻ mặt vui tươi đã quen với loại trò chơi này, nhìn không ra cảm xúc gì đặc biệt.

"Nào, một chọi một, sẽ kết thúc!"

"Hai ra hai, hai tướng tốt..."

"Ba chọi ba, ba... Tam Nguyên Lang!"

"Bốn vạch bốn!! Bốn...bốn là cái quái gì vậy??"

Những người xung quanh chờ đợi sự tạm dừng này một lúc lâu, sau đó huýt sáo phấn khích, "~Uống!! Uống đi!! Cố Đình uống đi!!"

Người đàn ông bên cạnh Cảnh Huân dừng lại một chút, tức giận đập bàn, nuốt hết rượu trong ly.

Trình Diệp Xuyên vẫn đang ôm chai rượu đúng ở một bên, ánh mắt nhanh nhẹn bước lên phía trước, rót đầy rượu cho người đàn ông.

Đầu óc cậu trống rỗng, Trình Diệp Xuyên chỉ mơ hồ cảm thấy cái tên Cố Đình có chút quen thuộc.

Hắn cũng kiêu ngạo như Cảnh Huân, từ nhỏ đã gây sóng gió, xung quanh chưa bao giờ thiếu người hâm mộ. Như người ta vẫn nói, con người được chia thành các nhóm, và Cảnh Huân người xuất thân từ một gia đình giàu có, những người đi theo cũng luôn là một đám phú nhị đại, tiểu bá vương.

Người bình thường liều mạng mới có thể thi vào trường trung học trọng điểm, đối với đám phú nhị đại này mà nói, bất quá chỉ là một nơi chơi đùa mà thôi.Cố Đình là một trong số đó.

Sau khi thoát khỏi cơn ác mộng đó, Trình Diệp Xuyên luôn cố gắng hết sức để quên đi những gì đã xảy ra lúc đó và xóa đi khuôn mặt tàn ác của những kẻ bắt nạt cậu. Sau nhiều năm, vết thương trên cơ thể cậu đã biến mất, nhưng tên của những người đó luôn nhắc nhở cậu nỗi đau đó sâu sắc đến nhường nào.

Sự tồn tại của cậu giống như gia vị trong cuộc sống của nhóm người đó, dùng để thỏa mãn khát vọng chinh phục và tranh đua khi còn trẻ, đồng thời chịu đựng sự chà đạp ác ý của bạn cùng lứa mà không có lý do.

Cố Đình vẫn trông rất phóng túng.

Trình Diệp Xuyên tin rằng không chỉ hắn, mà tất cả những người ức hϊếp cậu đều có thể tiếp tục sống mà không bị ảnh hưởng gì.

Chỉ còn lại cậu trong vực sâu của địa ngục.

"Ồ ồ!!"

Tiếng huýt sáo, tiếng la hét và tiếng reo hò đột nhiên vang lên, bầu không khí trong phòng trong phút chốc lên đến đỉnh điểm.

Mọi người đồng loạt vỗ tay và hét lên: "Cảnh Huân uống đi! một hơi hết đi!"

Cảnh Huân lắc đầu cười khúc khích, nâng cốc lên uống một hơi hết sạch, còn úp ngược cốc lắc lắc tỏ ý không còn một giọt.

"Ông chủ Cảnh quả nhiên lợi hại, rượu mạnh như vậy một hơi liền hết." Cô gái bên cạnh ngọt ngào nói, thân trên dựa vào người Cảnh Huân, hận không thể đem cả người dán vào ngực hắn.

Cố Đình không còn vui nữa, hét lên chửi rủa: "Con mẹ nó đồ mê trai, lão tử vừa rồi cũng một hơi hết sạch, sao mày không khen tao?"

"Ôi ~ anh Cố, anh thật đáng ghét a~" Cô gái giả vờ đánh Cố Đình, bộ ngực mềm mại cố ý bóp chặt cơ thể Cảnh Huân, lộ ra một cái lò xo thanh tú.

Cảnh Huân ngồi thẳng, có vẻ thản nhiên, chỉnh lại cà vạt một cách tự nhiên.Người phụ nữ bên cạnh bị chuyển động của hắn ném ra xa, không vui lùi về vị trí ban đầu.

Chiếc cốc rỗng vẫn được Cảnh Huân cầm trong tay, tay rót rượu của Trình Diệp Xuyên lơ lửng trong không trung, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cảnh Huân ngồi cách cậu chỉ một nắm tay, hơi thở cực kỳ quen thuộc bao quanh Trình Diệp Xuyên, yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, rụt rè liếc mắt nhìn Cảnh Huân một cái, trong mắt tràn ra sự sợ hãi.

Cảnh Huân khinh thường nhìn cậu, giơ tay lên, đưa chiếc cốc về phía trước.

Trình Diệp Xuyên cẩn thận rót rượu vào miệng cốc, rượu ngoại mới khui ra còn rất nặng, tư thế rót rượu có chút khó khăn. Cậu cố gắng hết sức để kiểm soát đôi tay run rẩy của mình, vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhìn thấy ly rượu đã gần đầy, Trình Diệp Xuyên trong lòng thở phào nhẹ nhõm thì cô gái vừa rồi đột nhiên hét lên.

"A!!" Người phụ nữ khoa trương kêu lên: "cậu không có mắt à? Còn đổ rượu lên người tôi!"

Trình Diệp Xuyên cảm giác như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, ngơ ngác đứng tại chỗ. Cậu biết sẽ không có ai chịu nghe lời bào chữa của cậu, rõ ràng là Cảnh Huân cố ý dịch chiếc cốc.

Sự thật bày ra trước mắt, chính là người phục vụ này phạm sai lầm.

Hơn nữa còn đang ở trong phòng cao cấp nhất, xúc phạm hai người cùng một lúc.

Cô gái này trông chỉ mới đôi mươi, váy ren bó sát ôm lấy hông, trang điểm kỳ công, vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt.

Cô đứng dậy chửi rủa, giọng vô cùng cay đắng: "váy dạ hội của tôi! Ôi trời!! Còn bộ đồ của anh Cảnh, bị cậu làm ướt hết rồi!!!"

Mọi ánh mắt trong phòng riêng lập tức tập trung vào Trình Diệp Xuyên.

Cậu bất lực cầm chai rượu, lúc đầu sắc mặt tái nhợt, sau đó đỏ bừng không tự nhiên, từ sau cổ đến gò má.

Cô gái đã quen qua nhiều phú nhị đại , nhìn thấy một người đàn ông quỳ gối như vậy, cô cảm thấy chán ghét, cao giọng nói: "cậu còn không chịu buông tay? Cậu muốn làm lần nữa sao? Cậu có biết bộ đồ trên người tôi có giá bao nhiêu không? Hả??"

Chửi rủa chửi bới, cô gái dường như nhận ra mình quá hung hãn, giây tiếp theo cô đổi giọng, ủ rũ lao vào vòng tay của Cảnh Huân, “Cảnh thiếu gia ~ Nhìn người phục vụ này, cậu ta đã làm bẩn đồ của hai chúng ta, còn không xin lỗi, ngài giúp người ta đi!"

Cố Đình cũng tức giận, nhìn bộ dạng thật thà của Trình Diệp Xuyên, giống như một người dễ bắt nạt, hắn giật lấy chai rượu ném mạnh vào bàn kính, "cậu còn đứng đực ở đây là có ý gì? Đợi tôi xin lỗi cậu à?"

Trình Diệp Xuyên bị hắn kéo một cái, thân hình gầy gò lùi về phía sau mấy bước, bả vai run rẩy kịch liệt. Nhất cử nhất động của cậu đều bị Cảnh Huân thu hết vào mắt.

Cậu từ trước đến nay là người không học được cách giải thích. Dù có hỏi cậu một câu hỏi, cậu cũng phải suy nghĩ rất lâu mới dám trả lời, vì sợ nói sai khiến người ta không vui.

Bây giờ bị rất nhiều kẻ kiêu ngạo tấn công, cậu sợ hãi đến mức không phát ra được âm thanh gì. Đặc biệt là khi Cảnh Huân ngồi trước mặt cậu với nụ cười tà ác.

Cố Đình bước ra, hắn không phải là người tốt.