Chương 10

"Cậu điếc à? Lão tử nói chuyện với cậu cậu không nghe thấy à, con mẹ nó còn đứng ngốc ở đó??"

Bản thân Cố Đình muốn giúp cô gái kia trút giận và dạy cho Trình Diệp Xuyên một bài học, ai có thể ngờ rằng hắn la mắng chửi bới lâu như vậy mà đối phương không hề phản ứng.

Hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi, liền tức giận xắn tay áo, hai tay dùng sức đẩy Trình Diệp Xuyên.

Trình Diệp Xuyên thấp hơn Cố Đình nửa cái đầu, thân thể gầy gò như một tờ giấy, dễ bị thổi bay đi.

Trong phòng riêng vang lên một thanh âm không thể bị âm nhạc che đi, Trình Diệp Xuyên cảm thấy lưng mình chạm vào màn hình LCD, vùng bị thương hôm qua lại bị chạm vào, đau đến không thở được.

"Thực... Thực xin lỗi..." ánh mắt Trình Diệp Xuyên trở nên xám xịt, cậu chịu đựng đau đớn kịch liệt từ trên mặt đất đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi xin lỗi.

Bị một đám người vây quanh, còn đau đớn hơn nỗi đau trong cơ thể. Cậu thà bị mọi người đánh riêng còn hơn mất hết phẩm giá trước mặt mọi người.

Bản chất của con người là bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, chưa kể Trình Diệp Xuyên chỉ là một người phục vụ bình thường, dưới sự vây xem của mọi người, sự hứng thú của Cố Đình tăng lên rất nhiều, hắn tức giận kéo Trình Diệp Xuyên trừ mặt đất lên: "con mẹ nó, mau xin lỗi. Một câu xin lỗi cũng nói không xong."

Cảnh Huân sắc mặt vô cảm, thân hình ẩn sau ánh đèn, đôi mắt u ám hơn màn đêm đen tối, thờ ơ nhìn mọi thứ.

Nắm đấm của Cố Đình chuẩn bị đánh thẳng vào mặt Trình Diệp Xuyên. Trình Diệp Xuyên theo bản năng ôm đầu, lưng cúi xuống. Đây là tư thế cậu học được để tự bảo vệ mình sau vô số lần bị bắt nạt.

“Được rồi Cố Đình,” nắm đấm nặng nề trên không của Cố Đình bị Cảnh Huân ngăn lại, phát ra âm thanh chắc nịch, “cậu ra ngoài chơi, đừng tức giận, tôi sẽ xử lý.”

Cảnh Huân đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, cơn giận lan tỏa dưới ánh sáng mờ ảo.

Cảnh Huân cúi đầu nhìn Trình Diệp Xuyên, lạnh lùng nói vài câu: “Quỳ xuống xin lỗi.”

“có thể không....…” Trước mặt mọi người, Trình Diệp Xuyên theo bản năng từ chối, cậu muốn cầu xin Cảnh Huân xin lỗi bằng cách khác.

Tuy nhiên, người giỏi nhất trên đời xé rách vết thương của cậu là Cảnh Huân.

Hắn cẩn thận lên kế hoạch cho một trò chơi, thậm chí còn đặc biệt tìm kiếm khán giả từ năm đó, chỉ vì sự suy sụp của cậu vào lúc này.

Trình Diệp Xuyên vẫn chưa nói ra được từ "làm ơn" tiếp theo, những lời Cảnh Huân nói hiện lên trong đầu cậu, cậu nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của Cảnh gia năm đó, khi gia tộc bị phá hủy. Cậu chợt cảm thấy việc quỳ xuống không khó đến thế.

Nếu tất cả đều là quả báo thì nhân phẩm chẳng là gì cả.

Trình Diệp Xuyên đè nén bi thương trong mắt, tuy rằng lưng run rẩy, nhưng vẫn kiên cường đứng dậy. Cậu khuỵu đầu gối từng chút một xuống quỳ thẳng dưới chân Cảnh Huân.

“Ai bảo cậu quỳ ở đây?” Ánh mắt Cảnh Huân nhìn thẳng vào lưng Trình Diệp Xuyên, hắn dùng chân chỉ về hướng ghế sofa: “Quay qua bên kia.”

Trình Diệp Xuyên sắc mặt tái nhợt, cậu không ngừng tự nhủ không được suy nghĩ gì cả, mọi thứ đều xứng đáng, cậu chịu sự sỉ nhục này là do Cảnh Huân.

Đầu gối vừa rời khỏi mặt đất, giọng nói của Cảnh Huân lại vang lên: “Tôi muốn cậu quỳ như năm đó.”

Trình Diệp Xuyên trong lòng trống rỗng, đầu óc choáng váng, tê dại, cậu giống như một thây ma biết đi, tứ chi không thể khống chế mà theo hiệu lệnh của Cảnh Huân, từng bước một quỳ xuống hướng mọi người rút lui.

"Mẹ kiếp?" Cố Đình cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Trình Diệp Xuyên, hắn kinh ngạc dụi dụi mắt, lại trừng mắt: "cậu chính là Trình... Trình..."

Trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra cậu ta, Cố Đình ngạc nhiên nhìn Cảnh Huân, "Cậu ta có phải cái tên họ Trình năm đó, là em trai của mẹ kế cậu??"

Khoảnh khắc giọng nói đó rơi xuống, Cố Đình nhận ra mình đã nói sai. Hắn ta lúng túng nhìn Cảnh Huân, sắc mặt Cảnh Huân tối tăm đến mức có thể gϊếŧ chết ai đó.

"Tôi nhớ ra rồi, Trình Diệp Xuyên đúng không?" Cố Đình vội vàng cười ứng cứu, vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng. "Hôm nay thật là trùng hợp, tôi giới thiệu cho mấy người biết, đây là bạn học cùng lớp của tôi và Cảnh thiếu gia năm đó."

Cố Đình nhếch mép cười đi đến trước mặt Trình Diệp Xuyên, ngồi xổm xuống, nhìn đầu gối của Trình Diệp Xuyên, “Đây là học sinh giỏi nhất, kiêu ngạo nhất trong lớp chúng tôi, đến bây giờ tôi vẫn không quên được cậu ấy."

“Hừ!” Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tại sao một sinh viên đại học giỏi như vậy lại đi làm bồi bàn ở một nơi như thế này?”

Cô gái từ sau ghế sô pha bước ra, hai tay nắm lấy cánh tay Cảnh Huân, giễu cợt: “Loại người này nhìn không giống bạn học của hai người chút nào.”

Sự giễu cợt cùng trào phúng rơi vào tai Trình Diệp Xuyên, những ánh mắt xung quanh đâm vào cậu như những con dao sắc nhọn, đâm cậu thành từng mảnh.

“Đã là duyên phận gặp lại bạn học cũ, hôm nay tôi sẽ không làm khó cậu nữa.” Cố Đình đứng dậy, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, “cậu làm đổ nửa bình rượu, lãng phí cũng không tốt.”

“Uống nốt phần còn lại, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Cố Đình ánh mắt làm ra vẻ ân cần, “Đừng nói là anh em của tôi không nể mặt cậu.”

Trình Diệp Xuyên sửng sốt, hít một hơi, toát mồ hôi lạnh.

Khẩu vị của cậu từ nhỏ đã không tốt, những năm gần đây làm việc quên thời gian, ăn cơm thường xuyên bỏ một bữa ăn một bữa, chứng đau dạ dày đã biến thành bệnh mãn tính.

Cảnh Huân biết chuyện đó, khi cậu được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã cảnh báo cậu về vấn đề này. Cảnh Huân biết rõ nhất sức khỏe của Trình Diệp Xuyên kém đến mức nào.

Trình Diệp Xuyên gần như cầu xin nhìn Cảnh Huân, cậu biết chỉ cần Cảnh Huân chịu mở miệng, dù chỉ nói một câu cậu cũng có thể tránh khỏi tai họa này.

Nhưng cậu vừa ngước mắt lên, cậu liềm biết tất cả chỉ là mong muốn xa vời của cậu mà thôi.

Khuôn mặt đẹp trai đó tràn ngập sự thích thú như xem một chương trình.Trong mắt hắn hiện lên một tia vui sướиɠ, như thể hắn đã mong chờ điều đó cả nửa cuộc đời, chỉ để chờ đến ngày hôm nay.

Trên bàn có rượu gin*, ai không uống được thì một ly sẽ bất tỉnh. Toàn bộ chai này đủ để cả phòng riêng có một khoảng thời gian vui vẻ.

(Gin là một loại rượu mạnh được chưng cất từ nguyên liệu như lúa mạch hoặc khoai tây lên men, có hương vị chủ yếu từ quả bách xù)

Rượu mạnh vừa vào miệng, một chất lỏng chua chua đắng chát từ đầu lưỡi tiết ra, trong bụng dâng lên một cơn cuồng nộ không thể khống chế. Trình Diệp Xuyên không hiểu tại sao loại rượu giá cao ngất trời này lại có mùi vị khó chịu như vậy.

Thấy cậu muốn đặt xuống, Cố Đình liền chộp lấy chai rượu, chĩa miệng chai vào miệng cậu, véo mạnh cằm cậu, dùng sức rót vào miệng cậu.

Mùi rượu nồng nặc ập đến, mũi, họng, thậm chí cả máu của Trình Diệp Xuyên đều tràn ngập sự kí©h thí©ɧ này. Cậu thậm chí còn không có cơ hội ho, mỗi lần khó thở đều nhận được một lượng rượu lớn hơn.

Rượu mạnh theo cổ cậu chảy vào cơ thể, tùy ý quấn quanh thân trên, làm ướt một vùng rộng lớn trên cơ thể.

Bóng dáng Cảnh Huân di chuyển trái phải trước mắt cậu, trong trạng thái xuất thần biến thành nhiều hình dạng khác nhau.

Cho đến giây phút cuối cùng khi ý thức còn sót lại, đôi mắt đờ đẫn của Trình Diệp Xuyên vẫn nhìn về phía Cảnh Huân. Người đàn ông đang ung dung dựa vào ghế sô pha, ánh mắt châm chọc, im lặng nhìn cậu quỳ trên mặt đất giãy giụa.