"Đây là món quà tôi đặc biệt chuẩn bị để chúc mừng chú gà lôi biến thành phượng hoàng thành công. Dì Trình có thích nó không?"
Cảnh Huân đứng chặn ở cầu thang tầng hai, nhìn xuống hai chị em, giọng nói mỉa mai vang vọng khắp phòng: "Video vừa rồi mới chiếu được một nửa đã bị dừng, nhưng không sao, nếu không xem đủ, tôi còn có thể chiếu lại cho hai người xem một lần nữa."
"Tránh ra!" Trình Diệp Xuyên nắm chặt nắm đấm, đứng chắn ở trước mặt Trình Diệp Loan, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cảnh Huân, hai mắt tức giận đỏ bừng.
Sự phản kháng của Trình Diệp Xuyên thậm chí còn chẳng bằng một vết muỗi đốt trong mắt Cảnh Huân. Nghe thấy uy hϊếp, hắn càng cười điên cuồng, độc đoán giơ đôi chân dài lên chắn ngang đường, cười toe toét hỏi: "Nếu tôi không tránh ra thì sao?"
"Dù cậu có ghét tôi thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng đã gả vào nhà họ Cảnh, cũng đã trở thành mẹ kế của cậu trên danh nghĩa."
Trình Diệp Loan đột nhiên ngẩng đầu, cô giống như đã hạ quyết tâm, nói từng chữ một: "Mà cậu không có lựa chọn nào khác ngoại trừ tiếp nhận điều đó."
Trình Diệp Xuyên có thể cảm giác được chị gái mình đang run rẩy, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại tràn đầy hận ý.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, Cảnh Huân không khỏi bật cười: "Cô không phải là người phụ nữ tốt bụng, dịu dàng và ân cần nhất sao? Cảnh Hồng Đức đã từng nhìn thấy bộ dáng con chuột chù của cô bây giờ chưa?"
Cơ thể của Cảnh Huân đột nhiên nghiêng về phía trước, từng lời mỉa mai độc ác xuyên qua tai Trình Diệp Loan, "Tôi thực sự muốn chụp cận cảnh khuôn mặt đạo đức giả của cô và để Oscar trao cho cô giải Nữ diễn viên chính xuất sắc."
Trình Diệp Loan lý trí dần dần trở lại, cô ép mình ưỡn ngực: "cậu có biết hành vi của mình trẻ con đến mức nào không? Cậu có biết mọi việc cậu làm hôm nay sẽ gây ra hậu quả gì cho ba mình không?"
"Tôi mất mặt cũng không sao, ở đây nhiều khách như vậy, ba cậu mất mặt thì làm sao bây giờ?"
Cảnh Huân ghét bị nói là trẻ con, càng ghét việc người phụ nữ đạo đức giả này vẫn trêu chọc ba mình, cười lạnh nói: Dù sao ông ta cũng không biết xấu hổ, hai người các người đến với nhau, vừa vặn là trời sinh một đôi."
Những lời nói độc ác xuyên vào tai cô, như những mũi kim nhọn xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, lý trí của Trình Diệp Loan lại biến mất, cô suy sụp và hét lên, không tự chủ được mà tát vào mặt Cảnh Huân.
Cảnh Huân càng cười, Trình Diệp Loan càng điên cuồng, tựa như mọi chuyện đều đúng như hắn mong đợi.
Hắn dễ dàng nắm lấy cánh tay của Trình Diệp Loan, giơ lên
không trung một cách khıêυ khí©h, "Tôi mới nói mấy câu, cô đã chịu không được rồi à?"
"Tôi nói cho cô biết Trình Diệp Loan, cô đã có gan đi vào cái nhà này, mỗi một ngày tôi đều khiến cô trải qua cuộc sống như bây giờ, cho đến khi cô cút đi thì thôi."
Bị Cảnh Huân chửi bới uy hϊếp bên tai, Trình Diệp Loan hai mắt trở nên xám xịt, đầu óc gào thét, điểm tựa trong cơ thể dần dần tán đi.
Lợi dụng vị trí cao, Cảnh Huân thậm chí còn không hề dùng chút sức lực nào, chỉ bằng một cú hất cổ tay, Trình Diệp Loan mất thăng bằng, thân thể ngã về phía sau.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chính là Cảnh Huân đẩy Trình Diệp Loan xuống lầu.
"Cảnh Huân! Mày đang làm cái quái gì vậy??"
Ngay khi Cảnh Hồng Đức vừa bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy cơ thể yếu đuối của Trình Diệp Loan sắp ngã xuống. L*иg ngực ông tức giận nổ tung, đầu óc không suy nghĩ, ông gần như điên cuồng chửi bới: "Đồ khốn nạn! Tao nuôi mày mười bảy năm, chẳng khác nào nuôi một con chó hoang!"
Ông xé bỏ bộ đồ của mình lao lên cầu thang, đầu tiên ông ta ôm Trình Diệp Loan, sau đó tát mạnh vào mặt Cảnh Huân.
Trình Diệp Xuyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" giòn giã, thân thể của Cảnh Huân đã nghiêng về phía cầu thang, thân trên treo nghiêng trên tay vịn cầu thang, hồi lâu không đứng thẳng lên.
Cảnh Huân cảm thấy cái tát này không chỉ đánh vào mặt mình mà còn xuyên thẳng vào nội tạng, xóa sạch lý trí và sự ấm áp cuối cùng của hắn.
Hắn đưa lưỡi vào miệng cảm nhận được vị ngọt tanh. Cảnh Huân gần như dùng hết sức lực để ngăn nước mắt rơi xuống: “Cảnh Hồng Đức, ông vì người phụ nữ này mà đánh tôi.”
“Tốt nhất là đêm nay ông nên đánh chết tôi đi,” Cảnh Huân đột nhiên cười lớn, trên mặt có dấu vân tay đỏ tươi, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, “nếu không, nếu tôi có thể khiến Trần Phong Lam lần trước phát điên, tôi cũng có thể khiến Trình Diệp Loan phát điên."
"Nếu hôm nay tao không đánh chết mày, tao không phải ba mày!"
Cảnh Hồng Đức giơ cao tay chỉ về phía Cảnh Huân. Ông nghiến răng nghiến lợi, đang định tát hắn một cái nữa thì Trình Diệp Loan ở bên cạnh đột nhiên mềm yếu dựa vào lòng mình.
"Diệp Loan! Em bị làm sao vậy, Diệp Loan?" Cảnh Hồng Đức kêu lên, nhìn thấy Trình Diệp Loan yếu đuối yếu ớt ngã vào lòng mình,cả người tức giận chỉ còn đau lòng.
Ông ôm lấy eo Trình Diệp Loan, không quay đầu lại chửi: "Lập tức cút ra ngoài cho tao! Đừng để tao nhìn thấy mày trong nhà này!"
…