Chương 17

Khi tấm biển lớp 11(6) treo trước mắt, Trình Diệp Xuyên do dự một lúc, cuối cùng cũng theo giáo viên đứng lớp đi vào.

Cậu mơ hồ nhớ ra Cảnh Hồng Đức có nói lớp mà Cảnh Huân học được gọi là lớp quốc tế, đại đa số người ở đây ngay cả cao khảo cũng không cần tham gia, cũng có tư cách được cử đi nước ngoài.

Trong lớp còn hai chỗ trống, Trình Diệp Xuyên được xếp ngồi vị trí ở giữa phía sau. Giờ tự học buổi sáng đã tan học, vị trí cuối cùng vẫn trống.

Trình Diệp Xuyên đại khái là biết người kia không có tới lớp.

“Cố Đình, buổi sáng lúc đi cậu có gọi Cảnh Huân không?” Hai ba nam sinh tụ tập ở sau lưng Trình Diệp Xuyên, thấp giọng thương lượng: “Nếu cậu ấy nghỉ học thêm một buổi nữa, ba cậu ấy sẽ lại tặng một tòa nhà cho trường học.”

Cố Đình ngồi ngay phía sau Trình Diệp Xuyên, gãi gãi đầu bực bội, “Mẹ nó, tao ở cửa gọi nửa ngày, mái nhà gần như vỡ nát, cậu ta cũng không trả lời tao, nếu còn không đi tao sẽ đến muộn."

Sau khi Cảnh Huân phóng xe máy rời đi, Trình Diệp Xuyên suốt đêm không ngủ. Vừa nhắm mắt lại, giọng nói và ánh mắt căm hận của Cảnh Huân lại hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu rùng mình toàn thân.

Đánh giá cuộc trò chuyện, những người đứng sau cậu chắc chắn là bạn của Cảnh Huân,bọn họ còn chưa biết quan hệ của hai người bọn họ. Trình Diệp Xuyên ngồi thẳng tắp, nín thở lắng nghe.

“Tối hôm qua ba người các cậu đã uống bao nhiêu?” Người đặt câu hỏi là Sở Ngôn đang hỏi Cố Đình người ngồi trên bàn, nhỏ giọng chửi bới, “Cố Đình không biết gì, còn Lưu Tùy cậu cũng để yên, cứ mặc cậu ta uống sao?."

Lưu Tùy đứng ở hành lang, hai tay ôm eo, nghe xong liền đá Sở Ngôn một cái, "Con mẹ nó, đêm qua cậu ta giống như một tên điên, không nói một lời, vừa vào cửa liền đập đồ, tính tình Cảnh Huân thế nào mày còn không biết? Tao và Cố Đình nào dám ngăn cản nó."

“Hơn nữa, tao và Cố Đình cũng biết đêm qua gia đình cậu ấy đã xảy ra chuyện gì…” Lưu Tùy hưng phấn, giọng nói vô thức lớn hơn, sợ đến mức nhanh chóng bịt miệng lại.

Nghe được "nhà cậu ta xảy ra chuyện gì", trong lòng Trình Diệp Xuyên căng thẳng.

Cậu không biết tối qua Cảnh Huân đi đâu, cũng không biết vì sao nửa đêm những tên nhóc này lại tụ tập với nhau, cậu chỉ có thể làm bộ như người xa lạ không hề hay biết, giả vờ thu dọn đồ đạc bên bàn.

Không biết là giọng nói của ai, đột nhiên âm thanh rất thấp, ba cái đầu áp vào nhau, Trình Diệp Xuyên thính giác có chút mơ hồ, “đừng để Cảnh Huân biết video hôm qua là tao gửi, bằng không tao sẽ đánh vỡ đầu các cậu."

Cố Đình không đồng tình nói: “Đến mức đó sao, người xấu mặt là cô gái kia, cũng không phải Cảnh Huân."

"Thôi đi, mày không thấy ngày hôm qua trên mặt cậu ấy có dấu bàn tay à," Lưu Tùy thấp giọng nói, "Mấy ngày nay mày về biệt thự đừng chọc cậu ta..."

"A! Khụ!..." Sở Ngôn đột nhiên ho khan, hướng hành lang cao giọng nói: "bọn tôi đang nói chuyện, còn tưởng rằng cậu sẽ không tới."

Cảnh Huân vẫn còn mặc bộ vest của ngày hôm qua, áo vest lười biếng cầm trên tay, áo sơ mi có nếp nhăn rõ ràng, đầu tóc rối bù, giống như vừa mới cãi nhau với ai đó.

Thân hình cao lớn đi thẳng về phía Trình Diệp Xuyên, đốt ngón tay cầm bút của Trình Diệp Xuyên trắng bệch, cậu sợ đến mức không dám chớp mắt, vai và đầu gần như gập chín mươi độ, cậu hận không thể chui vào trong ngăn bàn.

Khoảng cách càng ngày càng gần, khi hai người sắp đi qua nhau, Cảnh Huân đột nhiên dừng lại trước bàn Trình Diệp Xuyên.

“Đi học thú vị như vậy, sao tôi không đến được?”

Cảnh Huân nói xong với vẻ giễu cợt, để lại ba người nhìn nhau bối rối, họ cho rằng hôm qua Cảnh Huân uống nhiều quá nên đầu óc không tỉnh táo.

Chỉ có Trình Diệp Xuyên vừa nghe thấy liền cảm thấy kinh hãi, máu chảy ngược.

"Hạ Vãn đang nói chuyện với cậu, cậu điếc hay bị câm à?" Giọng Cố Đình cáu kỉnh, dùng sức đá mạnh vào ghế của Trình Diệp Xuyên.

Mãi đến khi ngực chạm vào cạnh bàn, Trình Diệp Xuyên mới nhận ra có người đang đứng bên cạnh mình. Cậu ngơ ngác ngước mắt lên liền thấy một cô gái lạ đang cầm một tờ giấy trên tay.

"Đây là danh sách trực nhật của lớp chúng ta. Thứ hai còn thiếu đúng một người đi đổ rác. Nếu cậu không phiền, tôi ghi cậu vào danh sách nhé?" Hạ Vãn mỉm cười nhẹ nhàng hỏi ý kiến Trình Diệp Xuyên.

Lớp bọn họ tình huống đặc thù, an trí ở một tòa nhà dạy học khác, cách bãi rác rất xa. Rất nhiều người tình nguyện kéo dài một ngày, cũng lười đi đổ rác.

Trình Diệp Xuyên sẽ không từ chối, hiếm có người nào nói chuyện nhẹ nhàng với cậu như vậy, cậu gật đầu mấy cái tỏ ý cậu không có ý kiến

gì, bộ dáng lễ phép khiến Hạ Vãn bật cười.

Cố Đình trong lòng mắng "mẹ nó", hắn theo đuổi Hạ Vãn nửa học kỳ, nhưng ngay cả một cái nhìn cũng không thèm nhìn hắn, kết quả hiện tại đối với tiểu bạch kiểm vừa tới không quá nửa ngày lại ôn nhu như vậy, hắn tức giận đến mức muốn đá một cước vào đầu Trình Diệp Xuyên.

Kỳ thật từ khi Trình Diệp Xuyên đi vào lớp, Cố Đình đã rất không vui.

Khi giới thiệu bản thân, cậu ta chỉ nói tên mình, không nói gì thêm. Cậu ta còn cúi đầu và vùi mặt suốt, như thể giơ nó lên cho mọi người nhìn thấy sẽ rút ngắn tuổi thọ của mình.

Tiết học nửa ngày, Trình Diệp Xuyên thẳng lưng nhìn lên trên bục, Cố Đình từ trong giấc mộng tỉnh lại, tên ngốc trước mặt vẫn giữ nguyên tư thế, giống như một vật cản trở.

Trình Diệp Xuyên ngồi nửa ngày không chỉ không nhúc nhích, ngay cả nửa ngụm nước cũng không dám uống, sợ lúc đi WC sẽ đυ.ng phải Cảnh Huân.

Lời khuyên của chị gái cậu vẫn văng vẳng bên tai cậu, đêm qua Trình Diệp Loan liên tục cảnh cáo cậu không được tranh cãi với Cảnh Huân, nếu cậu bị bắt nạt ở trường thì phải nói ngay với cô.

Có một số chuyện chị gái không nói, nhưng Trình Diệp Xuyên cũng hiểu được. Cậu sống trong biệt thự của Cảnh gia, mặc quần áo do Cảnh Hồng Đức mua, đưa cậu đến trường cũng là chiếc xe hơi sang trọng của Cảnh gia, thậm chí chiếc ghế cậu đang ngồi cũng là quà của Cảnh Hồng Đức.

Vì vậy, cho dù người bị sỉ nhục là chị gái mình, cho dù lòng tự trọng của cậu bị chà đạp như rác rưởi, Trình Diệp Xuyên cũng chỉ có thể để nước mắt chảy vào bụng, khiêm tốn né tránh kẻ hành hạ.

Sau bữa tối, số người trong lớp dần dần tăng lên, Trình Diệp Xuyên xắn tay áo, có chút khó khăn xách hai thùng rác ra ngoài. Cậu không ghét mùi trong xô, chỉ là sợ rác rưởi sẽ cọ vào người khác, vẫn cẩn thận đi sát vào cầu thang.

Trong khuôn viên rộng lớn như vậy, có rất ít người đi bộ một mình. May mắn thay, Trình Diệp Xuyên đã quen với cuộc sống như vậy, cậu có thể cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường hoàn toàn xa lạ, nơi không có ai quan tâm đến cậu.

Đường đến nơi đổ rác rất dài, Trình Diệp Xuyên một mình lẻ loi đi dưới bóng cây, sau lưng có chút lạnh.

Sắc trời đã tối sầm, trước mặt đặt mấy thùng rác lớn, xung quanh trống rỗng, chỉ có mấy cây cao đứng sừng sững, khi gió thổi qua, phản chiếu trên mặt đất, nhìn đặc biệt quỷ dị.

Trình Diệp Xuyên rụt rè, cậu sợ nhất ở một mình nơi tối tăm, vội vàng mở nắp, trước khi thùng rác được dọn sạch hoàn toàn, cậu chợt chú ý đến một bóng người dưới chân mình.

"Trình Diệp Xuyên, cậu cuối cùng cũng tới."