Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Hoàn đã đến ranh giới bùng nổ, cậu lấy hết dũng khí mới thốt ra được mấy chữ: ""Đi... Đi đâu...""
""Hẳn là cậu không hy vọng mình chết ở ven đường chứ?"" Cảnh Hoàn đùa cợt nhìn Trình Diệp Xuyên, giống như đang nhìn rác rưởi bên chân vậy.
Những việc mà Cảnh Hoàn đã làm trước đây khiến Trình Diệp Xuyên không còn nghi ngờ gì nữa, nếu như tối nay Cảnh Hoàn muốn cậu chết, vậy thì cậu nhất định sẽ không còn sống mà xuất hiện vào ngày hôm sau.
Hàng mi Trình Diệp Xuyên rung động, chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, thọt đi thọt lại mấy lần mới thành công cắm vào.
Cửa nhà chật hẹp liền mở ra.
Bụi bặm bám vào kẽ hở trên sàn nhà mấy năm dù có chà cách mấy cũng không sạch sẽ được, dọc theo bậu cửa sổ có một ván giường gỗ cũ kỹ, trên góc bàn bày sách cùng lò vi sóng, những chiếc đinh sắt rỉ sét được cố định trên bức tường xám xịt bong tróc, treo mấy bộ quần áo, chính là toàn bộ của cải của Trình Diệp Xuyên.
Mùi thuốc lá trên người người đàn ông tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, mang theo mùi vị xâm lược xa lạ không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh của Trình Diệp Xuyên.
Trái tim cậu đập mạnh, nhìn mặt đất chằm chằm, chỉ cần Cảnh Hoàn bước về phía trước một bước ép tới gần, ngoại trừ chiếc giường nhỏ thì cậu không còn nơi nào để lùi lại nữa.
Khoảnh khắc Cảnh Hoàn đóng chiếc cửa lại không một tiếng động đó, Trình Diệp Xuyên tựa như lại quay trở về trong cơn ác mộng.
m thanh khóa cửa rơi xuống cứ như khúc nhạc dạo cho sự khởi đầu của tội ác.
Cậu từng bị bao vây bởi một căn phòng u ám thế này, phải chịu đựng những vết thương rơi xuống mà đời này khó có thể quên.
Khi đó bọn họ cũng mới vừa trưởng thành, Cảnh Hoàn cứ như vậy phát điên mà mất khống chế, mang theo ý nghĩ trả thù cùng hành hạ, phát tiết tất cả oán hận lên trên người cậu. Buộc cậu phải lộ ra dáng vẻ phóng đãng nhất, chỉ còn lại cái miệng vô thức hé ra kêu khóc cầu xin tha thứ, cho đến khi hoàn toàn mất đi tôn nghiêm, từ da thịt đến xương cốt rơi đầy những dấu vết bị ngược đãi.
Những năm về sau này, Trình Diệp Xuyên vô số lần nằm mơ thấy được những hình ảnh đó. Ác mộng thấu xương tựa như xuyên thấu qua bốn năm đó, một lần nữa ngông cuồng tấn công, sắc mặt cậu thê thảm từ xám xịt đến trắng bệch, chuẩn bị đón nhận bất kỳ chuyện gì có thể xảy ra.
""Cậu cho rằng tôi sẽ gϊếŧ cậu ở đây?"" Nhìn hàng mi run rẩy của Trình Diệp Xuyên, Cảnh Hoàn đột nhiên bật cười: ""Hay là cậu sợ tôi sẽ cᏂị©Ꮒ cậu ở nơi này?""