Chương 9: Ác mộng (phần 2)

Cả người Trình Diệp Xuyên run lên một cái, đôi mắt ướt nhẹp hiện đầy vẻ sợ hãi, Cảnh Hoàn giễu cợt: ""Dáng vẻ bây giờ của cậu, cậu cảm thấy mình xứng sao?""

Cảnh Hoàn đưa tay phủi lên ga trải giường của Trình Diệp Xuyên một cái, một tay cởi nút áo âu phục, nhàn nhã ngồi lên.

Hai chân Cảnh Hoàn đan vào nhau, hắn ngẩng đầu nhìn Trình Diệp Xuyên đang hoảng sợ: ""Chúng ta đã bốn năm không gặp, coi như là người quen cũ gặp lại tán gẫu một chút, cậu đừng khẩn trương đến vậy.""

m thanh vô cùng ngả ngớn, biểu cảm của Trình Diệp Xuyên khó coi cực kỳ.

Cậu thà rằng Cảnh Hoàn giống như trước đây, trực tiếp chặn cậu ở trong góc rồi đánh cho một trận, hoặc là nổi giận đập bể hết đồ đạc trong phòng cậu, cũng tốt hơn là dùng loại âm thanh lạnh lùng này lăng nhục như hiện tại.

Giống như cột cậu vào một lưỡi dao bén nhọn, máu chảy cạn sạch chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

""Người chị thân ái của cậu, Trình Diệp Vãn đâu?"" Giọng nói của Cảnh Hoàn thay đổi.

Cái chết của người chị Trình Diệp Ván chính là sự tồn tại đau đớn nhất ở cửa lòng Trình Diệp Xuyên trong suốt hai mươi ba năm qua. Nhưng Cảnh Hoàn không chút lưu tình cầm dao, hướng về phía vết thương mơ hồ hung hăng đâm thọc.

""Chị ấy... Không còn nữa..."" m thanh của Trình Diệp Xuyên nhỏ như hơi thở: ""Hai năm trước...""

""Không còn nữa?"" Cảnh Hoàn cố diễn vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm trừ vẻ giễu cợt: ""Sao lại chết vậy?""

""Còn chưa chờ tôi đến hủy hoại cô ta, cô ta đã nóng lòng qua đời rồi."" Cảnh Hoàn nhướng mày, thở dài một hơi, giọng có chút mất mác: ""Đáng tiếc quá... Đáng tiếc...""

Vết sẹo của Trình Diệp Xuyên đã đầm đìa máu tươi, bị Cảnh Hoàn không chút lưu tình rạch ra một lần nữa. Trong hốc mắt cậu tràn đầy tia máu đỏ, siết chặt quả đấm nhìn về phía Cảnh Hoàn, đột ngột đến mức muốn tràn ra ngoài.

""Đừng nhìn tôi như vậy chứ, Trình Diệp Xuyên."" Cảnh Hoàn đột nhiên nghiến răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ lên của Trình Diệp Xuyên: ""Hẳn là cô ta rất vui mừng vì đã tự tử sớm như vậy.""

Cảnh Hoàn thay đổi sắc mặt, nhìn Trình Diệp Xuyên không có bất kỳ dũng khí giãi bày, chỉ có thể khẩn cầu nhìn sang: ""Bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chị ấy bây giờ đã không còn ở trên đời này nữa...""

Mi mắt Cảnh Hoàn cứng rắn chịu đựng, hốc mắt thâm thúy hạ xuống, tạo thành một vẻ phong tình hỗn tạp. Rất nhiều người khen ngợi đường nét ngũ quan đa lập thể như tạc tượng của hắn, nhưng mặt mũi Cảnh Hoàn vào giờ phút này lại dữ tợn đến mức muốn nứt ra.