Chương 13: Hồi ức (phần 1)

Trình Diệp Xuyên trầm mặc ít nói, chuyện này không phải xảy ra sau khi gặp Cảnh Hoàn.

Cậu cảm thấy bắt đầu từ khi mình đến với thế giới này đã mang theo một sự xui xẻo.

Mẹ cậu khi sinh cậu ra đã bất hạnh qua đời vì khó sinh, vốn là một nhà ba người hạnh phúc, bởi vì sự dư thừa của cậu mà tan tành.

Mặc dù chị không nói ra, nhưng Trình Diệp Xuyên biết không phải bố từ đầu đã rượu chè cờ bạc, ông ấy là một người đàn ông rất dịu dàng, rất yêu gia đình.

Bởi vì sự xuất hiện của cậu đã đưa mẹ đi mất, thế nên bố mới chậm rãi biến thành một người chỉ biết rút thắt lưng đánh người, uống say đập nát chiếc ghế dài trong nhà, còn nhốt cậu trong phòng tối suốt hai ngày.

Bởi vì cậu là gánh nặng, thế nên chị mới phải thôi học từ cấp ba, từ bỏ thành tích xuất sắc để đi làm kiếm tiền nuôi cậu ăn học.

Ba chữ Trình Diệp Xuyên cứ như ký hiệu xui xẻo. Nơi nào có cậu, không khí cũng sẽ trở nên dồn nén ngột ngạt.

Trong mắt người khác, cậu luôn là một người cô độc cúi đầu, mái tóc dài che đi nửa gương mặt, dáng vẻ âm trầm giống như một xác chết. Cả ngày cô đơn không có bạn bè, cũng không có ai nguyện ý nhìn thẳng vào gương mặt thật ra cũng rất trắng trẻo thanh tú ấy.

Vừa nhắc đến tên cậu, mọi người sẽ lộ ra ánh mắt chê bai, cứ như gặp phải ôn thần.

Trong hành động cô lập tập thể, mỗi một người đứng xem đều là thủ phạm không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Không bao giờ chịu giải thích, cậu không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần bị bắt nạt.

Cái gọi là sự gàn bướng và dốt nát của thiếu niên giống như dao găm đâm vào người cậu. Mặc dù không nhìn thấy máu chảy, nhưng mỗi một lần làm nhục cùng lấn áp cũng sẽ để lại vết sẹo trong lòng cậu, khiến một người có lòng tự tôn yếu ớt lại nhỏ bé bị tàn phá nặng nề.

Chỉ có bản thân Trình Diệp Xuyên mới biết mình là một người sợ mang lại phiền phức cho người khác như thế nào. Cậu hy vọng mọi người bên cạnh cậu cách cậu càng xa càng tốt, như vậy sẽ không bị lây nhiễm phải những điều xui xẻo của cậu.

Trước kia cậu luôn trông chờ vào học tập để thay đổi số phận hèn mọn của mình.

Giống như trong sách từng nói: Trong cuộc đời của mỗi một người đều có những năm gian nan nhất, biến đời người trở nên tươi đẹp và bao la.

Nhưng cuộc đời dường như chỉ mang đến cho cậu những khó khăn từ năm này sang năm khác.

Sau khi chị qua đời, hơi ấm duy nhất còn sót lại trên thế giới này của cậu cũng bị cướp đi một cách tàn nhẫn.

Hai mươi ba tuổi nghe có vẻ như chỉ là khởi đầu của cuộc đời, nhưng cuộc đời của Trình Diệp Xuyên lại giống như vực thẳm không đáy, quá khứ và tương lai đều mục nát dưới đáy vực, lôi cậu từng bước lún xuống.

Cậu mờ mịt đi bên lề đường, nhìn đám đông rộn rã xung quanh. Mỗi một người đều có phương hướng và mục tiêu cho riêng mình, kiên định nhanh chóng cho một cuộc sống vội vã.

Chỉ có cậu giống như một món đồ vật, không có mục tiêu, không có phương hướng, không thể nào làm quen với việc bị đặt vào giữa một cách tùy tiện.