Chương 12: Tự trách (phần 2)

Chị ở trên giường bệnh nói với cậu trong nước mắt, rằng thật ra năm đó cô đã thật sự cầm tiền của nhà họ Cảnh rồi bỏ đi khi nhà họ Cảnh rơi vào giai đoạn khó khăn nhất, hơn nữa còn bỏ rơi bố Cảnh bị liệt, khi nhà họ Cảnh tan nhà nát cửa, cô đã im hơi lặng tiếng đưa cậu đi biệt tích.

Mỗi một ngày sau khi biết được sự thật, nội tâm Trình Diệp Xuyên chỉ có sự áy náy vô tận. Cậu ôm phần tâm trạng không biết tên đối với Cảnh Hoàn, giống như con chuột sống dưới cống ngầm, sợ hãi đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng không dám nhìn thẳng.

Trình Diệp Xuyên rất muốn nói cho Cảnh Hoàn biết, thật ra cậu chưa từng hận hắn.

Chính chị em nhà cậu mới mắc phải hết thảy sai lầm này.

Kiêu ngạo bá đạo như Cảnh Hoàn, Trình Diệp Xuyên không dám tưởng tượng được một thiếu gia rơi từ chỗ cao xuống bùn đất, nhà tan cửa nát, những năm đó không có gì trong tay đã phải chịu đựng những đả kích vô tận như thế nào.

Trong sự sợ hãi cùng tự trách không ngừng, thậm chí Trình Diệp Xuyên còn mơ hồ hy vọng Cảnh Hoàn có thể giống như năm đó đứng trước mặt cậu, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây uy hϊếp cậu, như vậy có lẽ nội tâm của cậu còn có thể bình phục lại một ít.

Ngày này tới còn nhanh hơn so với Trình Diệp Xuyên tưởng tượng.

Cảnh Hoàn một lần nữa xuất hiện, cả người mặc đồng phục học sinh màu trắng năm đó đã đổi thành âu phục, chỉ có phần phách lối cùng khí chất ngạo mạn vẫn như xưa.

Cảnh Hoàn giống như chó nhà có tang mất đi tất cả trong miệng Trình Diệp Vãn cứ như chưa từng tồn tại.

Có vẻ như ngoài việc hắn cao hơn một chút thì vẫn là thiếu niên vô cùng bướng bỉnh ngày đó.

Trình Diệp Xuyên đứng bên cạnh hắn, cao quý cùng đê tiện vẫn phân ranh rõ ràng.

Đầu óc mắc kẹt trong những ký ức hỗn loạn, Trình Diệp Xuyên thất thần đi trên đường đến tiệm cơm, điện thoại di động đột nhiên vang lên, lại là một dãy số xa lạ.

""A... Tiểu Trình à..."" m thanh vừa vang lên, Trình Diệp Xuyên nghe ra là âm thanh của chủ tiệm cơm: ""Là như vậy Tiểu Trình à, đây là điện thoại cá nhân của tôi.""

m thanh của ông chủ mang theo chút do dự: ""Tiệm cơm của chúng ta, cháu cũng biết gần đây việc làm ăn không tốt lắm... Cho nên quyết định điều động nhân viên một chút, công việc nấu ăn của cháu ở nhà bếp sẽ được sáp nhập với nhân viên phục vụ... "

Trình Diệp Xuyên ""vâng"" một tiếng, đơn giản nói cảm ơn với ông chủ.

Không cần hỏi nguyên nhân dư thừa, câu trả lời đã có sẵn trong lòng.

Giống như Cảnh Hoàn đã từng nói, chỉ cần hắn còn sống cũng sẽ không để cậu được sống tốt hơn.

Một câu uy hϊếp ở thời tiếu niên, kéo dài cho tới tận hôm nay vẫn dùng rất thích hợp.

Trình Diệp Xuyên cúi đầu nắm điện thoại thật chặt, nếu như cái gọi là trả thù có thể hóa giải được căm hận của Cảnh Hoàn, có thể xóa bỏ sai lầm mà chị cậu đã từng phạm phải, cậu nguyện ý bỏ ra hết thảy vì nó.

Mặc dù cậu đã là một người không còn gì nữa.