Chương 29: Chủ nhân của tôi, tôi sẽ không làʍ t̠ìиɦ với cô

“Này!” Tô Nhạc Mỹ bất mãn kêu lên. Sao lần nào anh ta cũng tránh né nụ hôn của cô vậy?

“Chủ nhân của tôi, cô cần nghỉ ngơi thật tốt.” Maxias ấn Tô Nhạc Mỹ nằm lại xuống giường, sau đó cực kỳ lạnh lùng đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại. Ngón tay thon dài của Maxias khẽ chạm lên gò má. Nơi đó như vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ đôi môi cô… nhưng mà…

Maxias nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc cuồn cuộn, trở lại làm chiến sĩ lạnh lùng cấm dục trước đây.

Liên tục hơn một tháng, lúc nào Maxias cũng giữ khoảng cách nhất định với t m. Anh ta không hề chạm vào cô nữa, bất cứ tương tác nào cũng cực kỳ kiềm chế và lễ phép, tựa như anh ta thật sự chỉ là một vệ sĩ bên cạnh Tô Nhạc Mỹ mà thôi.

Tô Nhạc Mỹ nhìn cơ thể như bông hoa nở rộ của mình trong gương. Dạo này chính cô cũng cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc không ai chối từ được hệt như cây thuốc phiện.

Nhưng cô quyến rũ thế này mà tại sao Maxias vẫn lạnh lùng như thế?

Nhìn nội y tình thú trong tay, Tô Nhạc Mỹ quyết tâm đêm nay phải mạnh mẽ lên.

“Bịch!” Âm thanh như vật nặng rơi xuống đất vang lên, ngay sau đó là tiếng nức nở của Tô Nhạc Mỹ.

“Maxias, mau vào đây, chân tôi đau quá.”

Đã lâu Maxias không bước vào phòng ngủ xủa Tô Nhạc Mỹ. Anh ta đứng lặng thinh trước cửa. Nhưng nghe thấy tiếng kêu như thể rất đau đớn của cô, anh ta do dự một lúc rồi vẫn mở cửa ra.

Trong bóng tối, Tô Nhạc Mỹ nhanh nhẹn tóm lấy Maxias. Cô bám chặt vào người anh ta như bạch tuộc, dưới đai kẹp vớ màu đen là qυầи ɭóŧ chữ T. Maxias vô thức nâng Tô Nhạc Mỹ lên, ngón tay có vết chai mỏng sờ trúng lỗ hậu của Tô Nhạc Mỹ.

“A… Maxias, anh mau sờ tôi đi!” Tô Nhạc Mỹ lắc mông. Hương thơm mê hoặc của cô quần quanh chóp mũi Maxias, cô tựa như một yêu nữ hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông trong giấc mộng.

Maxias không tài nào ngó lơ được xúc cảm trơn mềm trên tay. Thậm chí anh ta còn không thể từ chối được cơ thể mềm mại đang làm càn trên người anh ta của cô.

Áo choàng màu xám trên vai Maxias bị hất xuống, Âʍ ɦộ nóng rực đang cọ xát trên hông anh ta, tựa như chủ nhân ồn ào của nó, tất cả đều đang kêu gào đòi hỏi anh ta.

“A… Maxias, mau chơi tôi đi… chơi tôi thật mạnh vào!” Tô Nhạc Mỹ đưa lưỡi liếʍ láp vành tai của Maxias, cảm nhận rõ ràng cơ thể chả anh ta đang run lên. Cô biết anh ta đang bế cô về giường.

“Bịch!” Maxias ném Tô Nhạc Mỹ xuống giường, sau đó bật đèn lên.

“Chủ nhân của tôi.” Vẻ mặt Maxias vẫn như bình thường, cứ như không hề bị du͙© vọиɠ quấy phá. Anh ta rũ đôi mắt hờ hững xuống nhìn Tô Nhạc Mỹ, gằn từng chữ: “Chủ nhân của tôi, tôi sẽ không làʍ t̠ìиɦ với cô.”