Chương 22: Tự xử bị bắt gặp

Maxias lấy váy ngủ của Tô Nhạc Mỹ xuống khỏi móc treo, thành thạo gấp lại, sau đó lại lấy ga giường xuống, chuẩn bị vào phòng ngủ trải ra.

Vì Tô Nhạc Mỹ đến kỳ nên trong phòng ngủ của cô toàn là hương thơm ngào ngạt. Maxias vừa mở cửa đã bị hương thơm nồng đậm tập kích, dươиɠ ѵậŧ bất giác ngóc đầu.

“Đáng chết!” Maxias nhìn dươиɠ ѵậŧ đã đứng thẳng, thô bạo xoa nắn một cái. Mùi hương kia như thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến người ta rơi xuống địa ngục. Lúc này Maxias thật sự không biết ai mới là ác quỷ.

Tô Nhạc Mỹ đã đi làm, lúc này trong nhà không còn một ai, cứ như là khoảnh khắc tốt nhất để anh ta phóng thích tội ác. Cuối cùng Maxias cũng không nhịn được nữa, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Sáng nay Tô Nhạc Mỹ chưa kịp kéo rèm ra, ánh sáng trong phòng lờ mờ khiến giác quan cơ thể trở nên nhạy bén hơn. Maxias chậm rãi đi đến bên giường, nặng nè tựa lên gối của Tô Nhạc Mỹ.

Mái tóc trắng bạc của anh ta vốn được chải chuốt tỉ mỉ, nhưng trong lúc anh ta ma sát đã rối bời mất trật tự, ánh mắt cũng dần mê ly.

Bàn tay to lớn của anh ta cởϊ qυầи áo màu bạc trên người, chiếc trâm bạc trên đầu cũng bị ném sang một bên. Anh ta hệt như một con sói hoang đến kỳ động dục, hạ thân không ngừng cọ sát chăn đệm.

Dươиɠ ѵậŧ cực lớn của Maxias dựng thẳng, qυყ đầυ to như quả trứng gà nhỏ dịch nhờn.

“Tô Nhạc Mỹ, Tô Nhạc Mỹ!” Miệng Maxias thì thào, tay không ngừng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ trướng như muốn nổ tung.

“Tách!” Đột nhiên đèn phòng ngủ bị bật lên, tội ác trong bóng tối bị lột trần hệt như một cô gái bị lột sạch quần áo.

“Maxias…” Túi xách trong tay Tô Nhạc Mỹ rơi xuống đất: “Anh đang làm gì thế?”

Giọng nói của Tô Nhạc Mỹ khiến Maxias bừng tỉnh từ trong du͙© vọиɠ. Anh ta lập tức kéo tấm chăn màu bạc che cơ thể lại, nhưng dươиɠ ѵậŧ cực lớn kia vẫn dựng thẳng chống lên thành một túp lều, trông xấu hổ vô cùng.

“Anh…” Tô Nhạc Mỹ tiến lên trước một bước, đang định nói gì đó thì Maxias đã đau khổ ôm mặt.

“Đừng qua đây, đừng nhìn tôi… bây giờ trông tôi khó coi lắm!” Từ trước đến nay Maxias vẫn luôn cực kỳ chính trực, nghiêm ngặt tuân thủ theo lý trí, chưa từng chật vật thế này bao giờ.

“Không… không sao!” Tô Nhạc Mỹ đi đến cạnh giường, vươn tay thử chạm vào bả vai run run của Maxias.

Vốn dĩ lúc trông thấy người đàn ông ấy đang nhún mông dập xuống trên giường cô như một con dã thú, cô cũng có ghét bỏ. Nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt tự trách áy náy của anh ta, cô lại muốn trấn an anh ta hơn.

“Tôi… tôi không trách anh.” Tô Nhạc Mỹ liếc nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang đứng sững, chưa kịp xìu xuống kia, bỗng nhiên can đảm hẳn.

“Hay là tôi giúp anh nhé?”

Maxias lại càng hoảng sợ hơn, lui mạnh ra sau, nhưng lại không để ý ngã ngửa xuống đất. Tấm chăn kia lập tức bị tung lên rồi rơi xuống che lên mặt anh ta, còn dươиɠ ѵậŧ to lớn thì hoàn toàn lộ ra ngoài.

Tô Nhạc Mỹ ngồi trên giường, thấy Maxias ngã ngửa dưới đất thì phì cười.

“Để tôi giúp anh đi!”