Chương 3: Ta yêu biểu ca ta

Cho tới lúc hạ triều Thẩm Hạc vẫn còn quỳ gối tại chỗ, bóng lưng cong lên trông giống như một con rùa đen, ta phụt một tiếng cười, rất là vừa lòng.

Hắn hiếu trung với Viên thị, hiện tại ta chính là chủ nhân Viên thị, cho nên hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi ta, vĩnh viễn đều phải chịu ta tra tấn.

“Bệ hạ, Chương quận lũ lụt không dứt, bá tánh trôi dạt khắp nơi, thần đề nghị mở kho cấp tiền cứu tế!”

“Ba tháng trước Hộ Bộ không phải đã cấp kinh phí sao? Như thế nào lại muốn ta mở ngân sách?”

“Hộ Bộ thị lang ở trong kinh đã lâu, làm sao có thể hiểu được lũ lụt thiên tai ở Chương quận…… Thiên tai chưa trừ, hiểm họa không ngừng…… Nếu không thể sắp xếp ổn thỏa cho người dân tị nạn,rất nhiều người dân chạy nạn sẽ xông vào kho lúa của huyện, hậu quả không dám tưởng tượng……”

“Bệ hạ! Năm trước việc xây dựng và tu sửa sơn trang tránh nắng ở Nghi Điều quận đã tiêu tốn không ít quốc khố. Hiện giờ tế thiên đại điển( lễ bái thiên địa) sắp tới, e rằng quốc khố không thể chống đỡ thêm trận lũ của Chương quận nữa.”

“Bệ hạ! Mã tặc(trộm ngựa) hoành hành ở kinh đô và những vùng lân cận, thỉnh cầu bệ hạ sai Vệ quân tới điều tra chuyện này!”

“Tất cả Vệ quân thủ vệ hoàng thành, không mang trọng trách không thể rời kinh nửa bước! Vệ đại nhân đây là không màng tới an nguy của bệ hạ!”

“Lưu đại nhân nói lời này là có ý gì? Kinh đô và vùng lân cận chính là huyết mạch lương thảo quan trọng nhất, há có thể đề bọn mã tặc chiếm đường làm loạn? Lưu đại nhân sợ hãi điều binh, trong lòng chính là có quỷ đúng không?”

“Ngươi ăn nói hàm hồ! Cầu Bệ hạ làm chủ cho lão thần……”

Ta chống đầu, bực bội mà nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, đấm lão gia hỏa này trên triều nước miếng bay tứ tung, bộ dáng tựa như một đám gà chiến đang lao vào nhau. Vệ gà giơ cao đôi cánh, cúi đầu mổ tới chân Lưu gà, cắn một khối da gà,sống chết không thả ra. Lưu gà hung thần áp sát, run rẩy bay một cái phịch lên lưng Vệ gà, mổ tới tấp lông gà trên lưng hắn, chỉ một thoáng lông gà khắp nơi. Mà Tiêu gà, Viên gà ngẩng đầu, mang theo một đám lão bệnh gà tíu tít cãi nhau, chẳng mấy chốc phân gà rơi đầy đất.

(haianh: suy nghĩ của tra nam kì vl)

“Ha ha.” Ta lập tức cười thành tiếng,cả triều tức khắc lặng như tờ.

“Không ngại.” Ta nói, “Các ngươi cứ tiếp tục kêu!”

“Chơi đùa đủ rồi, đã đến lúc bệ hạ đưa ra quyết định.” Trấn Võ Vương Viên Khiếu mắt trầm như nước,đôi tay đan vào nhau, trên người trào ra khí thế sát phạt quyết đoán như thể trên chiến trường.

“Cữu cữu không phải đã thay trẫm quyết định rồi sao?” Ta cười nói, ý bảo người hầu đem tấu chương ở trên án kỉ dọn đi, “Đống tấu chương này, không phải đều là thuộc hạ của cữu cữu trinh lên sao?”

“Cùng bệ hạ phân ưu là trách nhiệm của lão thần.”

“Cữu cữu quan tâm tới quốc sự như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Việc lũ lụt ở Chương quận liền giao cho Viên Trí, Viên trí được cữu cữu dốc lòng dạy dỗ nhiều năm, nhất định có thể làm tốt việc này. Việc thảo phạt mã tặc liền giao cho Vương lục chi vương khanh, ý cữu cữu như thế nào.”

“Thần không dám có ý kiến.”Lão tướng chiếm được lợi ích liền đem khoe mẽ khắp nơi, lúc này lại bày ra dáng vẻ lương thần trước mặt ta.

“Trẫm nghe nói Viên Khả thiếu tướng quân ba ngày trước đã từ Tây Bắc hồi kinh, trẫm cùng thiếu tướng quân hồi lâu không gặp, thật là nhớ hắn. Hôm nay liền nhờ cữu cữu giúp ta truyền lời, để Viên thiếu tướng quân tiến cung bồi trẫm chơi cờ. Bãi triều đi.”

“Cung tiễn bệ hạ.”

Nhà Thủy tạ(nhà xây giữa mặt nước, mục đích giải trí) chính là một trong số ít nơi ta cảm thấy thích trong cung, nơi này mây nước vờn quanh, tiếng nước róc rách chảy bên tai, gió nhẹ thổi qua, thêm một cây đàn hương, ở chỗ này chơi cờ chính là cảm giác thư thái lạ thường. Từ trước ta thường muốn cùng biểu ca tới đây chơi cờ, một năm trước hắn tân chỉ đi tới Tây Bắc phòng thủ biên quan, ta cũng liền rốt cuộc không ghé qua nơi này nữa.

Trải qua một năm, nhà thuỷ tạ vẫn là bộ dáng cũ,cho dù đem nó làm loạn bao nhiêu lần, lần sau lại đến khi đều thanh nhã như cũ.Vẫn là dòng nước chảy róc rách bên tai, làm trong lòng ta nhẹ nhàng hơn hẳn, có nghe được giọng nói buồn nôn của Thẩm Hạc cũng chẳng khiến ta cảm thấy khó chịu.

“Bệ hạ, Viên thiếu tướng quân tới rồi.” Dứt lời, từ phía sau hắn một thanh niên tiến vào.

Người tới mi dài mày kiếm, dáng người đĩnh đạc, trên người toát ra sát khí từ biên cương, lại bị gương mặt kiều diễm hòa tan hết sát khí, thoạt qua nghiêm nghị nhưng lại có vẻ thân thiết.

“Biểu ca, đã lâu không thấy.” Ta đứng lên cười nói, hất tay cho người hầu lui hết, đi tới bên người hắn.

“Ti chức sợ hãi.” Viên Khả cung kính hành lễ, ta đỡ lấy hắn nói: “Biểu ca không cần phải tỏ ra xa lạ với ta.”

“Bệ hạ……”

Ta đè lại môi hắn,hạ người xuống gần hắn nói: “Nghe nói biểu ca nửa năm trước biểu ca và Lân nhi……”

Hắn giương mắt lên nhìn ta, đôi lông mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau, chỉ là trong mắt không có thần sắc ta mong được thấy, ngược lại sâu trong đồng tử lộ ra vẻ sợ hãi: “Bệ hạ, xin đừng……”Thanh âm van nài, ta rất là bất đắc dĩ, rõ ràng ta còn chưa làm cái gì.

“Ta là đang chúc mừng biểu ca.” Ta nhẹ nhàng nói, cố gắng làm giọng nói có vẻ ôn nhu, “Cho đến hôm nay ta vẫn chưa đưa lễ vật, hiện tại sẽ bù đắp cho ngươi. Hôm nay ở trên triều ta giao Vương Lục dẹp loạn mã tặc ở kinh và những vùng lân cận khác, nhưng Vương Lục kia chính là 1 cái bao cỏ, coi tiền như mạng, nhát như chuột cống, biểu ca ta lại trí dũng song toàn, có dũng có mưu. Ta liền hạ chỉ để biểu ca làm người phụ tá hắn, cứ như vậy biểu ca không chỉ có uy tín tại kinh thành, còn đem thế lực của Vương Lục thu vào trong túi……”

“Như vậy ngươi liền có thể ở lại trong kinh, ở bên cạnh ta……” Ta bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Quà mừng này của trẫm, biểu ca thích chứ?”

Dái tai hắn run lên theo hơi thở của ta, ta liền đưa dái tai nhỏ xíu vào môi mà mυ"ŧ

(haianh: dm tra nam)

“Xin ngài tự trọng, bệ hạ!” Hắn đem ta đẩy ra, hung hăng nhìn ta, tay để ở bả vai ta không buông.

“Ngươi từng nói vì để ta vui vẻ, ngươi nguyện ý làm bất cứ thứ gì …… Hiện giờ ta chỉ là muốn tìm ngươi chơi cờ, ngươi lại tìm mọi cách thoái thác” Ta nhìn vào mắt hắn, xem trên mặt hắn giãy giụa cùng không đành lòng, trong lòng có vài phần vui sướиɠ.

“Chúng ta như này…… Không được……” Hắn dời mắt, không dám nhìn ta, chỉ từ kẽ nói ra mấy chữ.

“Có gì không đúng? Trẫm là thiên tử,tất thảy những gì trẫm làm đều là đúng!” Ta tới gần hắn, buộc hắn nhìn ta, “Ngươi cùng ta ở trên giường triền miên chẳng dám nói không được, hiện giờ mặc xong quần áo liền nói không được rồi?”

“Thôi quên đi. Từ đây ngươi là cao cao tại thượng đế vương, ta là trung thần vì ngươi phòng thủ biên cương.” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt rối rắm lần nữa lại thấy chút tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời này vẫn luôn làm ta yêu nhất.

Ta vuốt ve gương mặt hắn, móng tay vuốt qua cằm hắn, nhẹ giọng nói: “Quên đi?”

Ta tới gần hắn, bức cho hắn dần lui về phía sau:

“Một năm qua, ngươi để thuộc hạ đệ tấu chương như có như không nhắc tới ngươi, tâm tư không cho trẫm quên ngươi, giờ ngươi lại muốn quên ta sao?”

“Ngươi có thể hồi kinh không một tiếng động, lại đổi lại thành khua chiêng múa trông. Sau khi trở về lại từ người trong cung dò hỏi tin tức của ta ,đây là muốn quên ta sao?”

“Hôm nay, ngươi còn mang cây trâm đầu tiên ta tặng ngươi, vậy là muốn quên ta sao?”

Gót chân hắn đã chạm góc giường, lui không thể lui, ta đem hắn đẩy ngã xuống giường, phủ lên thân thể hắn, nhẹ nhàng hôn môi hắn nói: “Viên Khả, ngươi thật là khẩu thị tâm phi.”

Hắn không cự tuyệt, mặc ta làm.

Khi cùng hắn mây mưa ta thực sự thích hơn lên đôi mắt hắn. Thời niên thiếu ấy đôi mắt tràn ngập hi vọng và ánh sáng, đôi mắt cho ta thấy được tự do ngoài cửa cung, làm cho thiếu nên u ám như ta tự giác mà tới gần hắn; sau khi lớn lên, trong mắt hắn lại có bình tĩnh thong dong, xuyên qua đôi mắt có thể nhìn thấy từng con đường phồn hoa nơi kinh đô, hạnh phúc của vạn gia, cùng với sự lôi cuốn kỳ quái như một tiểu thuyết xưa nào đó. Hắn thu hút ta bằng mọi thứ, vô luận là đôi mày kiếm kiên định hay sự ấm áp từ cơ thể khi hắn ôm ta vào lòng mà bảo vệ.

Viên Khiếu luôn muốn đem nữ nhi gả cho ta, lại không biết, ta muốn chính là con trai hắn.

Giờ phút này, đôi mắt đen nhánh của Viên Khả chìm trong sương mù, trong mắt hắn chỉ có ta, phóng túng cùng đau đớn đan chéo ở sâu trong đồng tử hắn, chỉ có ta có thể khống chế du͙© vọиɠ của hắn, trở thành ánh sáng của hắn.

Ta lúc còn rất nhỏ liền biết thế giới này chính là tàn khốc. Góc tối tăm nảy sinh ở mỗi một góc trong cung đình, cho dù là những chiếc đèn đẹp nhất do thợ thủ công giỏi nhất làm ra cũng không thể chiếu sáng những góc tối bẩn thỉu đó.

Sau khi mẫu thân qua đời, người hầu trong cung của nàng đều bị đại tổng quản điều đi, Bích Khê cung to như vậy cũng chỉ còn lại một mình ta ở. Kỳ thật cũng không thể tính là ở, chỉ có thể ăn cơm thừa từ cung nữ thái giám nên cố quá cũng chỉ gọi là sinh tồn. Người hầu có thể tùy ý bắt nạt ta, mỗi khi bọn họ bị chủ tử trút giận, liền quay lại trút giận lên người ta, châm chọc ta, có những người còn động thủ đánh ta, có thái giám còn sẽ đem ta ấn ở trên mặt đất, mang theo gương mặt ghê tởm cùng bàn tay dơ bẩn sờ lên mặt ta. Tuổi nhỏ ta thường xuyên áo rách quần manh, ăn không đủ no, nhưng may ta cũng còn sống.

Những năm đó trong cung vẫn luôn không yên ổn, sau khi Lục hoàng tử qua đời Hoàng Hậu lấy nước mắt rửa mặt, tính tình càng thêm cổ quái. Nàng không hề là nữ nhân mẫu nghi thiên hạ, chỉ là một oán phụ không hơn không kém. Lão hoàng đế nạp một tân nam phi, hàng đêm đều là đêm xuân không rảnh bận tâm việc khác,mặc cho Hoàng Hậu càn quấy.

Cho tới một ngày, bà ta không biết vì sao đem Ly Quân nam phi đẩy vào giữa sông, bị hoàng thượng biết tin tát vào mặt trước tất cả mọi người, cấm túc ba tháng, mới dần dần tỉnh ra. Từ lúc đó Hoàng Hậu luôn thanh cao và hoàn mỹ như rơi vào trốn trần tục, bà ta học cách lấy lòng hoàng đế, mượn sức các phi tần khác đối phó với Ly Quân, thậm chí ba quỳ chín lạy mời đến các thuật sĩ nổi danh khắp thiên hạ vì hoàng đế mà điều chế thuốc trường sinh. Lão hoàng đế vui mừng hớn hở, hắn vì Hoàng Hậu mà tổ chức một đại lễ mừng thọ.

Tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu khoác lên hoàng cung u tối một màu đỏ tươi, những bức tường loang lổ vết máu được sơn lại, những rải băng trắng mới tinh,ngay cả cung điện sau khi mẫu thân ta chết hoang tàn vắng vẻ cũng được trồng thêm hoa cỏ. Dưới mái hiên đèn l*иg màu đỏ giống như phấn má trên mặt Hoang Hậu, mãnh liệt, đỏ tươi, ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng quỷ dị.

Hậu cung lập tức bận rộn lên, tất cả mọi người có việc làm, nhưng này cũng không bao gồm ta, những người trông chừng ta ít đi, nhân đó ta chạy ra ngoài.

Ở tiệc mừng thọ, ta thấy phụ thân ta, bên người hắn ngồi toàn những nữ nhân duyên dáng, nam tử trang nghiêm tuấn tú, bên dưới nhi nữ thành đàn. Ta vì thế phát giác, cung điện huy hoàng tráng lệ chính là như vậy, thức ăn điểm tâm cũng là nóng hôi hổi, ngay cả những cung nhân cũng răm rắp vâng lời mà hâu hạ.

“Tên ăn mày từ đâu ra đây!” một nữ nhân ăn vận đẹp đẽ bị ta đυ.ng vào, kêu lên sợ hãi, châu ngọc rơi ra đầy sàn.

Ta liều mạng nhét miếng điểm tâm vào mồm, cho dù nuốt không trôi, cũng không dừng tay. Hoàng Hậu từ phía xa nhíu chặt đôi mày mà nhìn ta. Nàng chỉ là nghiêng một bên đầu, thị vệ lặng yên không một tiếng động đi lên kéo ta cùng nữ nhân đang hét ra ngoài. Này bất quá cũng chỉ là một chi tiết vô thưởng vô phạt của bữa tiệc xa hoa này, cung nhân một lần nữa bố trí rượu và thức ăn, yến hội lại tiếp tục ca múa.

Ta bị hung hăng mà ném vào lãnh cung, khi loạng choạng lấy lại được tinh thần thì chỉ còn nghe tiếng khóa cửa. Ta xoa xoa khuỷu tay đứng lên, điều duy nhất đáng tiếc là ta vẫn chưa kịp ăn no.

Chỉ chốc lát sau, góc tường tiếng âm thanh sột soạt vang lên, một cái giỏ ném ở trước mặt ta, ta không nhúc nhích. Chỉ thấy trên tường sáng lên một cái đèn l*иg, một cái nam hài lảo đảo lắc lư mà đu người qua tường tới. Vừa rơi xuống đất, hắn liền nhìn xung quanh, nhìn đến ta ánh mắt sáng lên, hưng phấn chạy tới.

Ngày đó mây đen đầy trời, trong mắt hắn chứa ánh sáng của cả một vầng trăng.

“Ta nhớ rõ ngươi, ngươi tên Khương Diễn, là con trai của Phụng Thanh cô cô.” Khương Diễn là cái tên Thẩm Hạc đặt cho trước khi ta sinh ra. Chỉ tiếc ta sau khi sinh hoàng đế thập phần chán ghét ta, cho ta ban danh “Mậu”.

“Ngươi là ai?”

“Ta tên Viên Khả. Ngươi cũng có thể kêu ta biểu ca.” Hắn vừa nói vừa đem giỏ tre mở ra, một trận mùi hương nức mũi, bên trong là một con gà nướng.

“Biểu ca?” Ta một mặt lặp lại lời hắn nói, một mặt nuốt nước miếng. Mẫu thân đi rồi ta liền không được ăn thịt, đám người hầu kia tới cơm nóng còn không cho ta, huống chi là thịt đâu?