Chương 2: Nếu chàng là đàn ông thật sự...

haianh: Mình mới edit truyện nên có sai sót gì mọi người góp ý cho mình nha

------------

“Không cần.” Ta ngồi bên mép giường, dùng mu bàn tay áp vào trán hắn, thật lạnh. Làn da dưới lòng bàn tay ta mỏng manh mà lạ ẩm ướt, mang theo từng tầng mồ hôi lạnh. Không thể nhịn được mà sờ trán hắn tới hai lần.

“Hôm nay thân thể thần mang bệnh, thật sự không thể hầu hạ bệ hạ……” Lời nói còn chưa xong, ta đã hôn xuống môi hắn.

“Ngươi hôm nay có chút nóng vội.” Ta chậm rãi nói.

Hắn nhìn nhìn ta, lại rũ xuống mắt, ngoan ngoãn đến hiếm thấy, cùng với vẻ thờ ơ thường ngày trái ngược hoàn toàn.

“Bệ hạ chính là vì chuyện sinh con nối dõi mà đến sao?” Hắn chậm rãi mở miệng, lại trở về dáng vẻ thờ ơ thường ngày.

“Tin tức của ngươi nhanh thật đấy.” Ta cười nói, trong lòng vốn đã không vui.

Hắn lắc đầu, giọng nói lạnh lùng trầm thấp mang theo một tia khẩn trương khó có thể nhìn thấu: “Thần chỉ là suy đoán. Thần ba năm không có động tĩnh gì, thật sự là phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, bệ hạ có trừng phạt thần thế nào, thần đều không hề có một câu oán hận.”

Ta vuốt ve gáy hắn, đuôi tóc đã ướt sũng từ bao giờ, thân thể như là đang chịu đựng sự đau đớn tới thống khổ, từng giọt mồ hôi lăn xuống từ thái dương bện vào bên mai tóc.

“Trẫm không thích trẻ con.” Ta ôn nhu mà xoa bóp sau cổ hắn, cổ hắn cũng vì động tác tay của ta mà dần trở nên cứng đờ. Ta cúi xuống, thanh âm càng thêm mềm nhẹ, ở bên tai hắn nói: “Trẫm sẽ không trách ngươi……”

Hắn thở phì phò, còn muốn nói cái gì, ta liền cắt ngang: “Trẫm hôm nay chỉ là đến xem ngươi. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong ta chỉnh lại góc chăn, đứng dậy rời đi.

Đi ra trung cung (điện trung tâm của Phượng Quân), ta không có lên kiệu, chỉ làm cho bọn họ đi theo đằng sau. Thẩm Hạc đi theo phía sau ta, nhỏ giọng nói với ta: “Bệ hạ, trong cung Phượng Quân có mùi máu tanh nhàn nhạt.”

“Ừ.” Ta lên tiếng, hắn liền cúi thấp đầu không nói gì.

Từ sau hòn non bộ* ló ra một cái đầu nhỏ, xa xa mà nhìn ta, muốn tới gần mà lại không giám, trông cái mặt phồng má mà ủy khuất.

(*núi giả trong tiểu cảnh ở sân vườn)

“Bệ hạ, là tiểu công tử.”

Ta là thật sự không thích trẻ con, đặc biệt là tiểu tử này, chỉ lãnh đạm mà nhìn hắn gật đầu một cái, không nghĩ tới cái tên tiểu tử kia lập tức chạy đi, lại còn vừa chạy vừa quay lại cười với ta.

“Là ai đang chăm sóc hắn.” Ta hỏi Thẩm Hạc.

“Lão cung nữ Trương cô cô, Liên Quân cùng Ngọc Quân thỉnh thoảng cũng sẽ mang điểm tâm tới, cùng công tử chơi đùa.” Thẩm Hạc tất cung tất kính đáp.

“Ừ. Đi tới chỗ của Liên Quân.”

Đi tìm Liên Quân chủ yếu là bởi vì ta mệt mỏi, viện của hắn rất gần, hơn nữa lại yên tĩnh.

Còn chưa bước vào trong sân viện, xa xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn tươi mát, mùi hương tỏa ra từ cây cỏ hoa lá trồng trong sân. Theo mùi hương có thể thấy một khoảng sân yên tĩnh, trồng đầy kỳ hoa dị thảo, xen kẽ vài vật trang trí tinh xảo nhưng lại tao nhã, làm toàn bộ sân vườn đơn giản mà đáng sống, mà chủ nhân của nó lại càng xinh đẹp hơn thập phần.

Trong viện Liên Quân người hầu rất ít, ta đi vào nhưng một người cũng chưa đυ.ng tới. Phòng ngủ tao nhã, tinh xảo xa hoa, trong phòng tràn ngập mùi lục đàn tươi mát(gỗ đàn hương xanh).

“Bệ hạ, sao ngài lại ở đây?” Thanh âm mê người từ phía sau truyền đến. Liên Quân trên người vẫn còn vương lại hơi nước sau khi tắm, tóc đen tùy ý rối tung ở sau lưng, hắn chớp mi, thật sự là khuynh quốc khuynh thành.

Phía sau hắn một người hầu vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy ta “Bùm” một tiếng quỳ xuống, thanh âm run rẩy mà nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ biết sai……” Lại luống cuống tay chân làm rơi tách trà trên tay, mảnh sành nhỏ rơi vãi đầy đất.

Liên Quân rời ánh mắt mê người khỏi ta, dừng ở trên người nô tỳ kia, rõ ràng ánh mắt mang theo ý cười ưu nhã, mà lại như là đang nhìn một vật chết.

Nô tỳ không màng những mảnh vỡ vương vãi trước mắt, đột nhiên dập đầu: “Liên Quân, làm ơn tha cho nô tỳ…… Liên Quân…… làm ơn……”

“Làm đổ tách trà kia chỉ là chuyện nhỏ, làm hỏng nhã hứng của bệ hạ mới là đại tội……Ta nên phạt ngươi như nào đây?” Hắn nửa câu đầu là nói cho người hầu nghe, nửa câu sau lại là nói với ta, ngữ khí thản nhiên đến nỗi như hỏi ta cá này người muốn đem hấp hay chiên, tàn nhẫn ngây thơ xuất hiện cùng lúc trên gương mặt tuyệt mỹ, giống như một viên đá quý mang màu máu tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

“Hôm nay tâm tình trẫm tốt, không muốn nhìn thấy máu.” Ta dựa nghiêng trên trường kỷ, tùy ý cầm lấy ngọc thạch rơi rụng bên cạnh thưởng thức.

“Nếu bệ hạ tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau ngươi liền đi đông sương trồng hoa, lui xuống đi!”

Nghe được ta nói nô tỳ kia đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó nghe được Liên Quân an bài, mặt nàng ta đột nhiên trở nên trắng bệch, giống như trồng hoa là nhiệm vụ sống không bằng chết.Mặt nô tỳ tái mét, vết máu từ trán chảy xuống chia gương mặt thành ba phần gớm ghiếc, hai con mắt trở nên vô hồn, giống như một cái xác lui đi ra ngoài.

Liên Quân nói xong liền hướng ta đi tới, ngồi trên người ta, hai tay ôm lấy gương mặt ta, nhiệt tình hôn tới.

“Bệ hạ, thần làm bánh thuốc lá mới……” Hắn thở hổn hển, từ trong lòng lấy ra một hộp ngọc mang theo cả mùi hương cơ thể, trong lòng bàn tay nho nhỏ một khối, bên trong là cây thuốc lá tím đen.

Ta liền hút một ngụm thuốc mà hắn đưa tới, cảm giác cay độc xộc thẳng vào phổi mà ta chưa bao giờ cảm thấy. Ta đỡ lây eo Liên Quân, xem hắn ở ta trên người ta di chuyển, từng sợi tóc đen dài lướt qua đùi khiến ta ngứa ngáy không thôi.

Cuối cùng, hắn ghé vào l*иg ngực trần trụi thấm đẫm mồ hôi của ta, chất lỏng từ nơi nào đó chảy xuống đùi ta, kí©h thí©ɧ ta. Những ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu mon men nắm lấy những ngón tay ta, rướn người đặt vào môi ta một nụ hôn, diễm lệ mà ngậm lấy điếu thuốc từ ta, bắt đầu hít mây nhả khói.

Ta thong thả trêu đùa những lọn tóc mai đen nhánh, hưởng thụ loại kɧoáı ©ảʍ như đang ở trên đỉnh mây.

Ta cùng hắn quấn quýt sau một lúc lâu, nhưng khi màn đêm buông xuống ta lại không cùng hắn qua đêm, cung điện ban ngày ấm áp như ngày xuân, vậy mà tới tối lại mang khí lạnh âm trầm cùng quỷ khí dị thường.

Trở về dọc theo đường đi ta đều ở ho khan, ho sặc sụa tới nỗi muốn ói ra máu, Thẩm Hạc rất lo lắng cho ta, dáng vẻ lo lắng khiến lòng ta sinh bực bội.Ta vội nắm tay hắn lại, ý bảo hắn không cần kêu thái y, hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn không rời đi.

Hắn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Khi mẫu thân còn sống, Thẩm Hạc cũng đã đi theo hầu bên người bà, nghe nói hắn còn được chứng kiến cảnh ta sinh ra.

Hắn tuổi tác không lớn, so mẫu thân phải nhỏ hơn mười mấy tuổi, mẫu thân lại luôn tôn trọng hắn, mọi thứ đều hỏi ý kiến từ hắn, ngay cả hoài thai ta, cũng là Thẩm Hạc giúp nàng tính kế.

Mẫu thân vốn là Viên thị gia nữ, nàng được chọn vào cung vì vẻ duyên dáng động lòng người, cũng từng được sự sủng ái của tiên hoàng, bất quá ba tháng liền thất sủng.

Tiên hoàng trời sinh tính tình lạnh lùng, có mới nới cũ, hắn yêu nhất vẫn là Hoàng Hậu, yêu cái dáng vẻ nhu mì của các khuê nữ thế gia, mà mẫu thân ta xuất thân từ võ tướng thế gia, trong mắt hắn chính là “Vũ đao lộng kiếm, tục khó dằn nổi”*, cho dù tướng mạo kiều mị thướt tha, cũng không bằng mặt khác của các hương nữ dịu dàng khác.

(*chỉ biết có kiếm đao, không thể dạy thành người dịu dàng. Mình mới edit truyện nên có chỗ nào mình để nghĩa sai thì mn chỉ mình nha, yêu mn.)

Lão hoàng đế cạn tình với hồng nhan, mẫu thân ta tại hậu cung hiểm ác mà loa lắng từng ngày, một tên hoạn quan chẳng có mấy tiếng tăm, lại ở ngay lúc này nói cho nàng rằng, nàng phải có một cái hoàng tử. Hoạn quan tuổi tuy nhỏ nhưng cơ trí và bình tĩnh hơn người. Làm yên được lòng đang loạn như lửa đốt của mẫu thân, Vì thế nàng lẳng lặng điều dưỡng thân thể, chờ đợi thời cơ.

Sau đó liền có ta.

Ta sinh ra làm nàng có chỗ dựa vào, cũng làm Viên thị thấy được hy vọng.

Mẫu tộc Viên thị ta từng là đại thế gia tộc, tiếng tăm lừng lẫy, đi theo Cao Tổ bình định thiên hạ, trợ giúp cao tông trấn áp phản loạn, vì quốc gia mà vào sinh ra tử, là Cao Tổ đích thân phong hầu, còn có cao tông ban tặng đan thư thiết khoán*.

(* Đan thư thiết khoán, là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách gϊếŧ được tướng giặc, mà cho dù là quan lớn cũng chưa chắc đã được ban thưởng vật này.)

Nhưng đất nước thái bình quá lâu, hoàng đế cùng bá tánh dần dần quên mất công lao giữ nước của Viên thị và những tướng lĩnh khác. Bọn họ trọng văn thần, bút mực của người lễ nghĩa viết nên thái bình, danh lưu sử sách, cho nên Tạ thị, Vương thị dần dần thay thế được Viên thị, Hoàn thị trở thành gia tộc đứng đầu. Cho tới thế hệ mẫu thân ta, Viên thị thất bát, gia môn suy bại, trừ cữu cữu Viên Khiếu ở trong quân có cái một chức quan, những người khác cũng chỉ là bá tánh bình dị mà thôi.

Tiên hoàng thân văn thần xa võ tướng, con cháu Viên thị sống chả ra sao. Tổ phụ cùng đường, thậm chí còn muốn cầm đồ đan thư thiết khoán, bị cữu cữu kịp thời ngăn cản, mới không trở thành truyện cười cho các gia tộc khác. Nhưng mà Viên thị suy bại đến tận đây, đã từng danh chấn thiên hạ khai quốc một thời giờ đây cũng chỉ là trong thoại bản truyền kỳ mà thôi.

Mẫu thân vào cung là ánh sáng hy vọng cuối của Viên thị,giống như mặt trời sắp lặn ở phía chân trời, phía sau ánh sáng là một khoảng lặng chết chóc. Ta sinh ra cũng chẳng mang lại niềm vui cho hoàng cung lạnh lẽo, ta sinh ra ngày đó, nhi tử thứ hai của tiên hoàng và hoàng hậu cũng ra đời, Hoàng Hậu liều chết sinh hạ Lục hoàng tử nhưng vừa sinh ra đó lại là thai chết, kéo theo cả một nửa mạng của Hoàng Hậu. Toàn bộ cung nhân trong lòng hoảng sợ, Hoàng Hậu trở nên tâm thần bất ổn, tiên hoàng cũng càng thêm thay đổi thất thường, không kiêng nể gì đánh chết cung nhân, hành hạ đến chết triều thần. Trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều nói là ta đoạt đi mạng sống thuộc về Lục hoàng tử. Lão hoàng đế tuy là này đánh chết mấy cái mồm nói loạn, nhưng cũng không có để ý tới ta. Mẫu thân của ta đi đường khi không cẩn thận dẫm phải góc váy của Hoàng Hậu, bị tiên hoàng lấy cớ “Đi quá giới hạn” t đánh 40 trượng, lúc sau thân thể của nàng liền ngày càng sa sút.

Mẫu thân qua đời thời điểm ta chỉ có 6 tuổi, Thẩm Hạc hai mươi tuổi. Đêm kia ta giống như chỉ muốn ở cạnh nàng không chịu rời đi, gương mặt mang ý cười nhạt đột nhiên trở nên xanh mét, một tay đem ta đẩy ra, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều là ngươi…… Đều là hắn…… Các ngươi hại chết ta……”

Lời nói còn chưa nói xong, nàng bắt đầu kịch liệt ho khan, gương mặt tái nợt trở nên đỏ bừng, cố gắng nôn ra, nhưng chỉ từ trong cổ họng nôn ra vài giọt máu đen.

Nàng mắng người sai đem ta đi, lại gọi Thẩm Hạc ngồi trước giường nàng.

Cửa cung đóng lại trước, ta quay đầu lại, thấy mặt nàng đột nhiên trở nên bình tĩnh, mang theo một tia ôn nhu đối Thẩm Hạc nói: “Nếu ngươi là một cái chân chính nam nhân…… Nếu ta chưa từng vào cung……”

Thẩm Hạc ngồi ở nàng bên cạnh, cúi đầu, tay xoa gương mặt tái nhợt của nàng.

Cánh cửa màu son trước mặt ta khéo lại, đó là lần cuối cùng ta thấy mẫu thân.

Nếu mẫu thân có thể gắng đến lâu một chút, nàng có thể có những thứ nàng muốn, bao gồm Thẩm Hạc.Sau khi nàng chết không lâu, Tây Bắc rầm rộ xâm lược ranh giới nước ta, nội trong một tháng chiếm được bốn quận 37 huyện biên cảnh, Thái Tử Khương Hiển xin ra trận thân chinh, liền đánh mất năm huyện. Tình hình quốc gia lâm vào nguy nan, các đảng phái trong triều không ngừng tranh chấp, chửi rủa . Lúc này, một trinh thám nhỏ lại ở trong quân nhiều lần lập kỳ công, đó là cữu cữu của ta, mười năm sau là thần võ đại tướng quân Viên Khiếu.

Nhưng mà vô luận là tranh đấu giữa các đảng phái trong triều hay tiền tuyến chiến tranh khi đó đều không liên quan tới ta. Sau khi mẫu thân qua đời, Thẩm Hạc liền rời cung. Hắn chỉ hiếu trung Viên thị, lúc trước vào cung là vì nâng đỡ mẫu thân, hiện giờ nàng không còn nữa, ta cũng chỉ là một hoàng tử bị tiên hoàng chán ghét, bị Hoàng Hậu mắng vì mang điềm gở, Viên thị đương nhiên là từ bỏ ta.

Khi đó ta không thể hiểu rõ cái gì là ly biệt. Mẫu thân rõ ràng đang ngủ ngon giấc, nàng vì cái gì không để ý tới ta? Ta lôi kéo vạt áo Thẩm Hạc, nhất quyết hỏi hắn. Hắn phất tay ta ra, xoay người biến mất ở trung cung, ta đuổi theo bóng dáng hắn nghiêng ngả lảo đảo mà chạy, khóc khàn cả giọng, hắn cũng cũng không quay đầu lại.

“Bệ hạ, bệ hạ, nên vào triều sớm.”

Một thanh âm đem ta từ trong mộng tỉnh lại.

Ta trợn mắt, thấy Thẩm Hạc thăm rướn nửa cái thân mình kêu ta, ta không chút nghĩ ngợi nhấc chân đem hắn đá đi ra ngoài.

Thẩm Hạc thân thể phát ra tiếng va chạm nặng nề, ta mặt âm trầm ngồi dậy, không nói gì, mọi người thật cẩn thận làm việc, không dám nhìn ta, chỉ có Thẩm Hạc khụ hai tiếng, quỳ trên mặt đất đầu gối bước lại đây giúp ta mặc quần áo.

Ta đứng lên để cung nữ giúp ta mặc triều phục, Thẩm Hạc vẫn luôn quỳ gối bên chân sửa sang lại quần cho ta, ta trên cao nhìn xuống nhìn hắn, chỉ có thể nhìn đến cái trán trắng trẻo đầy đặn,đôi mày nhíu lại nghiêm túc, sống mũi thẳng. Mặc xong quần áo, hắn cúi trước chân ta, ta dùng mũi chân nâng cằm hắn lên.

“Bệ hạ, thỉnh ngài dùng bữa đi.” Hắn thuận theo mà giương mắt, mặt mày tuấn tú, thoạt nhìn giống một người lương thiện. Hắn vẫn luôn có bộ dạng này, vững vàng bình tĩnh, cụp mi rũ mắt, hiện tại là vậy, trước kia hất bỏ tay ta cũng vậy.

“Sự dối trá trong mắt ngươi làm trẫm buồn nôn, quỳ đi!” Nói xong ta đi đến xe liễn thượng( kiệu vua), làm bọn thị vệ khiêng ta đi thượng triều. Kiệu đi tới trước điện cũng không có dừng lại, mà là vẫn luôn khiêng ta, dừng lại trước long ỷ, ta dựa nghiêng người ở long ỷ. Quần thần đã đối ta cái dạng này thấy nhiều không thèm để ý, ngay từ đầu còn có lão thần bàn tán, ta ném cho một ánh mắt lạnh băng, liền không có người còn dám xen vào, thế cho nên sau này ta có ôm mỹ nhân nằm trên long ỷ thượng triều, quần thần đều có thể làm được mắt nhìn thẳng, nghị sự mặt như thường.