Chương 2

Trở về lớp học, Cố Tư Vũ ngồi lặng lẽ trong lớp, ánh mắt nghịch ngợm nhấp nhô. Khi Chu Nam Y đang tập trung vào bài giảng, anh không ngần ngại bắt đầu cà những viên phấn nhẹ nhàng trên tay và thổi bay bụi phấn.

Nhìn thấy Chu Nam Y ngẩng đầu, Cố Tư Vũ liền giả vờ chăm chú vào sách giáo trình, nhưng ánh mắt quậy phá vẫn không ngừng nhắm vào cô. Sự trêu chọc nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế khiến lớp học trở nên im ắng hơn, đồng thời khiến cả hai bên đều khó có thể giữ được sự nghiêm túc.

Cố Tư Vũ nhìn thấy vết sưng trên trán Chu Nam Y và không giữ được sự tò mò, anh hỏi: "Chu Nam Y, vết sưng này còn đau không?"

Ánh mắt tò mò của Cố Tư Vũ làm cho không khí trở nên hồi hộp, chờ đợi câu trả lời của Chu Nam Y.

Chu Nam Y nhìn thẳng vào mắt Cố Tư Vũ và nói: "Tôi đã nói là không sao mà."

Phong Kỳ, người ngồi sau lưng Cố Tư Vũ, đột ngột nổi loạn nói: "Cố Tư Vũ, lớp trưởng Chu, Có một khu trò chơi mới mở, nghe đồn cực kỳ thú vị đấy!"

Bầu không khí trên bàn học trở nên hứng khởi khi Phong Kỳ đề xuất ý tưởng này, Chu Nam Y lắc đầu cô vốn là học sinh ngoan nên không bao giờ đi chơi sau giờ học.

Cố Tư Vũ nhìn Chu Nam Y với ánh mắt nồng nàn nói: "Chu Nam Y, đi chơi nhé? Coi như là lời xin lỗi vì đã làm cậu bị thương. Tôi sẽ chọn một nơi vui vẻ để giải tỏa mọi căng thẳng."

Cảm xúc trên khuôn mặt Cố Tư Vũ thể hiện sự thành ý và muốn làm cho mọi thứ trở lại bình thường giữa họ. Chu Nam Y không khỏi cảm thấy một chút xúc động trước sự năn nỉ chân thành này.

Chu Nam Y nhìn Cố Tư Vũ với nụ cười nhẹ và đáp: "Được, nhưng tôi muốn rủ thêm An Lạc nữa? Cậu ấy sẽ thích điều này."

Sau giờ học, Cố Tư Vũ, Chu Nam Y, Phong Kỳ và An Lạc gặp nhau ở sân trường. Nụ cười tươi rạng ngời trên khuôn mặt họ bắt đầu một buổi chiều dễ thương, hứa hẹn những trải nghiệm vui vẻ và đầy ý nghĩa.

Họ cùng nhau bước chân ra khỏi cổng trường, tâm hồn tràn đầy sự hào hứng. Cố Tư Vũ nhẹ nhàng bắt đầu cuộc trò chuyện, tạo nên không khí ấm áp và thân thiện giữa bốn người.

An Lạc chia sẻ những câu chuyện vui vẻ, tạo nên tiếng cười phấn khích trên đường đi. Chu Nam Y, mặc dù có vẻ ít nói hơn, nhưng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện với sự lạc quan vô tư của cô, Phong Kỳ thì luôn cười ha hả phía sau với những câu chuyện phiến của họ.

Khi đến khu trò chơi mới, Phong Kỳ chọn chơi trò gấp gấu bông, nơi ánh đèn ấm áp làm nổi bật luồng năng lượng tích cực. Đã mười phút trôi qua, Phong Kỳ không gắp được một con gấu nào, Chu Nam Y đứng bên cạnh tỏ vẻ chán chường, cô đẩy anh qua một bên.

"Cậu nhìn tôi nè."

Ấy thế mà lớp trưởng Chu của chúng ta lại bách phát bách trúng, gắp ra một con gấu trúc tặng cho An Lạc. Điều này làm Cố Tư Vũ cảm thấy thú vị, bình thường trong lớp cô lúc nào cũng chăm chỉ học hành, vừa học giỏi mà chơi cũng giỏi.

"Wow...lớp trưởng cậu là thần thánh phương nào?"

Phong kỳ tròn xoe mắt nhìn con gấu trúc trong tay An Lạc. Được khen nên trông Chu Nam Y phấn khích lắm, chưa bao giờ họ thấy cô vui vẻ như vậy.

"Này lớp trưởng, bình thường cậu mặt lạnh lắm mà, nay lộ bản tính hả?"

Cố Tư Vũ trêu chọc cô, Chu Nam Y liếc nhìn anh, rồi đáp: "Lúc học phải nghiêm túc, ngoài ra thì không!"

Câu trả lời hết sức thuyết phục, An Lạc cười khì khì, chỉ có cô mố hiểu rõ tính cách của Chu Nam Y, một người có những thái độ và tính cách khác nhau khi ở những tình huống khác nhau. Sau khi chơi mỏi mệt ở khu trò chơi, họ xuống quán cà phê đối diện uống nước.

Cố Tư Vũ hào hứng, mời Chu Nam Y: "Chu Nam Y, sao không đến xem một trận bóng rổ của mình vào cuối tuần? Sẽ thú vị lắm đấy, và chắc chắn cậu sẽ thích!" Gương mặt của Cố Tư Vũ tràn đầy niềm vui, cho thấy anh rất mong đợi được chia sẻ đam mê này với bạn bè.

Chu Nam Y nghiên ngưỡng suy nghĩ, cô nhớ về lúc nói chuyện với An Lạc, và ánh mắt nghiêm túc của Cố Tư Vũ khi nghĩ cô có thành kiến sâu sắc với anh, sau đó cô liền trả lời với một nụ cười nhẹ: "Được, tôi sẽ đến xem."

Sự tích cực đáp lại của Chu Nam Y làm cho Cố Tư Vũ và cả nhóm đều hồi hộp chờ đợi ngày trận đấu sẽ diễn ra.