Chương 6

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy, định dìu cậu trở về phòng.

Bất chợt Vương Nhất Bác giữ tay anh lại, đôi mắt dưới ánh đèn nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của anh.

Vương Nhất Bác mở miệng nói, "Chờ một chút."

Tiêu Chiến hỏi, "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác lại cúi người xuống, cẩn thận cởi đôi giày mình đang mang ra, đặt xuống trước mặt Tiêu Chiến, "Chân em đau không đi giày được, anh đi đi."

Tiêu Chiến nhìn một bên mắt cá chân của Vương Nhất Bác đang dần sưng lên, lại nói, "Vậy anh đi chân đất cùng em."

"Không được." Vương Nhất Bác cau mày, "Đi giày của em vào."

Thấy Tiêu Chiến không phản ứng, Vương Nhất Bác cẩn thận quỳ bên chân không bị đau xuống, nhấc chân của Tiêu Chiến lên rồi nhét vào trong giày mình.

Tiêu Chiến giật mình, "Em làm gì đấy?"

Vương Nhất Bác vừa buộc dây giày vừa đáp, "Đi giày giúp anh."

Tiêu Chiến mất thăng bằng theo bản năng bám vào bả vai Vương Nhất Bác, nhưng sợ động đến chân cậu, không dám dùng nhiều sức, "Không cần đâu, anh....."

Vương Nhất Bác lại cắt ngang, "Chân bên kia."

Tiêu Chiến cắn cắn môi, trong lúc thất thần thì Vương Nhất Bác đã nhấc chân còn lại lên, giúp anh xỏ vào giày, "Đứng hẳn hoi."

Kết quả Vương Nhất Bác đi chân trần, còn Tiêu Chiến thì đi giày của Vương Nhất Bác, hai người dựa vào nhau quay trở về phòng.

Tiêu Chiến dìu Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, cởi đôi giày màu đen đặt sang một bên, nửa quỳ nửa ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, "Em muốn tắm không?"

Vương Nhất Bác hơi ngớ người, sau khi phản ứng được câu nói của Tiêu Chiến mới khẽ hắng giọng, "Có."

Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn xung quanh phòng một lượt, "Anh giúp em lấy quần áo."

"Hả?" Vương Nhất Bác hai tai đỏ lên, "Không cần, em tự lấy."

Tiêu Chiến làm như không nghe thấy, đi đến trước cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó mới quay đầu lại hỏi Vương Nhất Bác, "Qυầи ɭóŧ em để ở đâu?"

Vương Nhất Bác: "..."

Không thấy Vương Nhất Bác trả lời, Tiêu Chiến cảm thấy kì quái, lại gọi cậu, "Nhất Bác?"

Chỉ thấy mặt Vương Nhất Bác đều đã đỏ lên, lúc này Tiêu Chiến mới nghĩ ra được gì đó, bỗng nhiên ôm bụng cười, "Ha ha ha Vương Nhất Bác, em thật đáng yêu."

Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận, ngồi trên giường trừng Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến nhịn cười, anh quên mất ngồi trước mặt là một thiếu niên hay ngại ngùng, Vương Nhất Bác đang ở độ tuổi trưởng thành, đương nhiên khi nhắc đến vấn đề này sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Chỉ là theo thói quen, Tiêu Chiến dù sao trước kia cũng toàn là tự mình lấy đồ tắm cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhịn cười xong, lại nhỏ giọng nói, "Anh còn lạ gì size quần của em."

Vốn nghĩ Vương Nhất Bác sẽ không chú ý đến, nhưng khi Tiêu Chiến vừa xoay người vào phòng tắm giúp cậu bật nước nóng, Vương Nhất Bác lại ngồi đó nhìn chằm chằm mình.

Một lát sau Tiêu Chiến đi ra, Vương Nhất Bác nhìn mái đầu cùng bả vai ướt sũng của Tiêu Chiến, nheo đôi mắt lại ngờ vực hỏi, "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Chiến ngượng ngùng đưa ngón tay trỏ lên gãi gãi má, "Anh quên mất cách dùng."

Anh quên mất vòi nước của lúc đó không giống như bây giờ, vừa vặn vòi muốn chuyển sang nước nóng, ai mà ngờ nước từ trên vòi hoa sen cứ thế xối từ đầu trở xuống, kết quả toàn thân ướt sũng.

Vương Nhất Bác: "..." Vậy anh còn lăng xăng như vậy làm gì.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh bắt đầu dính sát lên người Tiêu Chiến, làn da bên dưới như có như không hiện lên trước mắt cậu, Vương Nhất Bác vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tủ quần áo nói, "Người anh ướt như vậy, anh tắm trước đi, trong tủ quần áo của em vẫn còn đồ ngủ."

Tiêu Chiến ù ù cạc cạc ừ một tiếng, đi đến trước tủ quần áo.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lại xuất hiện trước tầm mắt mình, cúi thấp đầu xuống.

Tuy rằng Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác, nhưng bả vai lại không rộng bằng, Vương Nhất Bác lại luôn mua áo size rộng để mặc cho thoải mái, kết quả lúc Tiêu Chiến mặc lên thì cổ áo rộng hở ra một bên vai.

Tiêu Chiến vừa lau tóc vừa chỉnh lại cổ áo, Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, khập khễnh đi vào phòng tắm.

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua hỏi, "Không cần anh giúp sao?"

Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo chút gấp gáp, "Em không bị liệt tay!"

Tiêu Chiến buồn cười nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác dần khuất sau cánh cửa phòng tắm, buông tay đang giữ cổ áo ra, chuyên tâm lau tóc.

Anh bỗng nhiên nhớ đến một bài viết mà mình từng đọc trước đó, Vương Nhất Bác thường xuyên một mình luyện tập trong phòng nhảy, có hôm còn tập đến chín tiếng đồng hồ.

Động tác lau tóc của Tiêu Chiến chậm lại, ánh mắt chan chứa vẻ dịu dàng nhìn về phía cửa phòng tắm, trong đó vừa có cả sự hâm mộ, lại vừa có cả chua xót từ đáy lòng. Vương Nhất Bác của mười bảy tuổi, đang dũng cảm chiến đấu với thời gian.

Đến khi Vương Nhất Bác đi ra, phát hiện Tiêu Chiến đang thất thần ngồi ở trên giường, cậu tập tễnh đi đến trước mặt Tiêu Chiến, lấy khăn lông từ trong tay của anh ra.

Tiêu Chiến giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vẫn đứng đó không chịu nhúc nhích, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của anh mà chậm rãi đưa tay lên.

Vương Nhất Bác nói, "Em lau tóc giúp anh."

Tiêu Chiến không nói gì, chờ đến khi Vương Nhất Bác luồn tay qua mái tóc còn ướt nước của bản thân, ngón tay đối phương khẽ vuốt, bất chợt trong đầu hiện lên hình ảnh của người nào đó, cười một tiếng.

Vương Nhất Bác không hiểu, "Anh cười cái gì?"

Tiêu Chiến lại ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong nhìn Vương Nhất Bác, "Anh ôm em một cái được không?"

Vương Nhất Bác hơi sững người, chưa kịp phản ứng thì eo mình đã bị đối phương vòng tay qua ôm lấy.

Tiêu Chiến vùi mặt vào người cậu, xuyên qua một lớp áo ngủ mỏng tanh, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, nhẹ nhàng ấm áp, giống như con người của anh ấy vậy.

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục lau tóc sau gáy của Tiêu Chiến, tùy ý để anh cứ thế ôm mình, im lặng không nói.

Tiêu Chiến lẩm bẩm mấy tiếng, "Nhớ quá đi mất."

Vương Nhất Bác khựng lại, "Anh nhớ ai?"

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười nếu trả lời, kết quả vừa cười vừa đáp, "Người yêu của anh."

Vương Nhất Bác ồ một tiếng, một lát sau mới nói, "Không phải anh nói không nhớ gì sao."

Tiêu Chiến lại nói, "Có những thứ quan trọng không cách nào quên được."

Vương Nhất Bác không nói gì nữa.

Anh nói xong thì buông tay ra, khoanh chân ngoan ngoãn chờ Vương Nhất Bác lau khô tóc.

Khung cảnh giống như một bức tranh vẽ lên điều hạnh phúc giản đơn.

Nếu như có thể mãi như thế này thì thật tốt.

Lúc Vương Nhất Bác nằm bên cạnh Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy.

Giường không lớn lắm, Tiêu Chiến cẩn thận để không động vào chân đau của Vương Nhất Bác, anh khi ngủ có thói quen sẽ ôm chặt người bên cạnh, không dám ngủ sâu, sợ mình sẽ vòng chân qua người Vương Nhất Bác khóa chặt lấy người ta mất.

Hai người nằm chung một cái gối dài, Tiêu Chiến xoay người lại, gọi Vương Nhất Bác.

Trong bóng tối giọng Vương Nhất Bác vang lên, "Em đây."

Tiêu Chiến nói, "Thành viên nhóm em đâu hết cả rồi?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Ra ngoài ăn từ sớm rồi, em không thích chỗ đông người."

Tiêu Chiến lại nói, "Đợi lát nữa họ về nhìn thấy anh anh phải nói sao?"

Vương Nhất Bác mở miệng định nói gì đó, sau đó sửa miệng lại, "Cứ nói anh là anh họ em là được."

Tiêu Chiến ừm một tiếng, lúc này Vương Nhất Bác quay đầu qua, nhẹ giọng nói, "Có anh ở bên cạnh thật tốt."

Tiêu Chiến nở nụ cười, đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác, "Sau này anh cũng vẫn ở bên cạnh em."

Vương Nhất Bác vẻ mặt kích động, "Anh nói thật không?"

"Thật." Tiêu Chiến nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lại nói, "Anh không tìm người yêu của anh sao?"

Tiêu Chiến buồn cười đáp, "Anh tìm thấy rồi, có hơi khác một chút nhưng vẫn là cậu ấy. Một chàng trai luôn dũng cảm tiến về phía trước."

Vương Nhất Bác phản ứng xong câu nói của Tiêu Chiến, hơi nâng cao giọng, "Chàng trai?"

Tiêu Chiến hơi ngớ người, sau đó mới nói, "Cậu ấy là con trai."

Vương Nhất Bác lại ồ một tiếng, trong giọng nói không rõ cảm xúc.

Tiêu Chiến thở ra một hơi, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Ngủ ngon Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến cả một đêm không mộng, Vương Nhất Bác lại mơ thấy một giấc mơ dài.

___________

Mơ gì đoán xem 🙄