Ngay sau đó, giọng nói run rẩy của Maggie vang lên qua điện thoại: "Không phải! Là một chữa trị sư! Một chữa trị sư cấp 3S mới chỉ 18 tuổi!"
Chiếc bút trên tay cấp trên rơi xuống sàn, đột ngột đứng dậy: "Nhanh lên! Chuyển tệp sang đây! Thông báo ngay cho bệnh viện đã thực hiện xét nghiệm cho người đó, không được, không thể đợi được nữa, tôi sẽ đích thân đến gặp viện trưởng của họ!"
Trong khi toàn bộ Bộ thông tin Đế quốc đang sôi sục và bận rộn, thì Quý An Lê trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút, rồi đến học viện để tham gia tiết học thứ hai.
Khi cậu đến giảng đường thì còn ba phút nữa mới đến giờ học, giảng đường chật cứng người, ngay khi cậu xuất hiện, những sinh viên vốn đang ồn ào trò chuyện bỗng im bặt.
Trong phút chốc, cả lớp im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Quý An Lê bình tĩnh như không nhìn thấy cảnh tượng này, ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống ở hàng đầu, vị trí gần giáo viên nhất.
Cậu cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn vào mình và cũng đoán được họ đang bàn tán về điều gì, chẳng qua là về việc nhà họ Văn đơn phương hủy hôn ước hôm qua và nhanh chóng ấn định hôn ước của em họ cậu là Quý Thần Hạo.
Cậu và Quý Thần Hạo chỉ cách nhau một tháng, người kia cũng học tại học viện này, chỉ là khác chuyên ngành.
Quý An Lê không có tinh thần lực, là chuyên ngành thông tin bình thường.
Quý Thần Hạo với tư cách là một chữa trị sư cấp S, là chuyên gia chăm sóc y tế đặc biệt của chuyên ngành trọng điểm, sau khi tốt nghiệp có thể vào làm việc tại Bộ Y tế Đế quốc và đảm nhiệm vị trí quan trọng.
Tiết học này là một lớp học hỗn hợp, Quý Thần Hạo cũng có mặt trong số những sinh viên của lớp học này.
Lúc giáo sư phổ cập tri thức về Cổ Lam Tinh đến, bỗng khá ngạc nhiên khi thấy lớp học vốn ồn ào nay lại yên tĩnh đến vậy, cuối cùng những sinh viên này cũng quan tâm đến Cổ Lam Tinh rồi sao? Biết học một số kiến thức hữu ích trong thời gian học đại học rồi sao?
Điều mà giáo sư không biết là, tất cả mọi người thực sự không có thời gian để nói chuyện, mà đang trao đổi trong nhóm chat chỉ có vài người trong lớp.
[Ôi trời, đây là chiến trường gì thế này? Hôm qua, nhà họ Văn đã tuyên bố chính thức hủy hôn ước với Quý An Lê, còn nói Quý An Lê không phải dòng máu của nhà họ Quý, còn dán thông báo không phù hợp về mặt huyết thống nữa kìa.]
[Đúng đúng, tôi cũng thấy rồi, nhà họ Văn còn nói rất đường hoàng rằng, lý do hôn sự được định là vì ông nội Quý đã cứu ông nội Văn, cho dù hôn sự có được tính là hợp lệ thì đó cũng chỉ là con cháu của hai nhà Quý và Văn, Quý An Lê không phải người nhà họ Quý, thì chỉ có thể đổi thành Quý Thần Hạo có dòng máu nhà họ Quý.]
[Quý Thần Hạo cũng vô tội mà? Cậu ấy nói mình cũng không còn cách nào khác, là cha mẹ ép cậu ấy đồng ý, cậu ấy phải gánh vác trách nhiệm liên hôn của hai gia đình.]
[Chậc chậc, cậu thực sự tin lời này sao?]
[Cậu không tin thì trực tiếp nói chuyện với Quý Thần Hạo ngay đi? Cậu ấy đang ngồi ngay sau cậu kìa.]
Quý An Lê hoàn toàn không để ý đến những hành động nhỏ này của các bạn cùng lớp, kiếp trước vào thời điểm này, cậu vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của cha mẹ.
Bây giờ cậu đã biết trước tình hình của cha mẹ, nên không còn quá lo lắng nữa.
Lần mất tích này của cha mẹ là để phối hợp với chính phủ nghiên cứu một con chíp cơ mật, vì là triệu tập đột xuất để báo cáo tiến độ bí mật, nên chỉ kịp liên lạc với bác Quý.
Bác Quý thấy đây là một cơ hội tốt, nên giấu tin tức này đi, tuyên bố ra bên ngoài là cha mẹ Quý đã mất tích và không rõ sống chết, sau đó đuổi Quý An Lê đi, nắm quyền quản lý ngôi nhà.
Vì cha mẹ không sao, nên Quý An Lê chỉ cần chờ cha mẹ bình an trở về là được.
Tuy nhiên, trong thời gian này, sau khi chắc chắn về sự an toàn của bản thân, cậu phải bắt đầu tính toán khoản nợ với bác Quý, Quý Thần Hạo và cả Văn Trăn.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giáo sư lập tức kẹp sách dưới khuỷu tay và rời đi.
Quý An Lê thu dọn vở ghi chép và đứng dậy, đột nhiên bên cạnh có thêm một người.
Vào thời điểm này, những sinh viên thường chạy ngay sau khi hết tiết học bây giờ lại bắt đầu cố ý pthu dọn đồ đạc đầy chậm rãi, tai như muốn to ra gấp đôi để nghe rõ hơn.
"Anh Lê, có phải anh đang tức giận không? Em muốn xin lỗi anh, em không thể chống lại lời của cha mẹ nên tạm thời phải đồng ý với cuộc hôn sự này. Anh yên tâm, em không muốn tranh giành Văn Trăn với anh đâu."
Quý Thần Hạo giả vờ độ lượng giải thích, khiến những bạn học vốn có thiện cảm với cậu ta đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, họ biết bạn học Quý Thần Hạo không phải là kẻ tiểu nhân cướp hôn sự của anh họ mình.
Quý An Lê cũng nhét cuốn sách cuối cùng vào cặp rồi đeo lên vai, nhìn người đang chặn lối đi: "Cục xương chó mà tôi đã vứt bỏ, cậu muốn gặm thì cứ gặm, bớt làm tôi buồn nôn đi."
Mọi người đều hít một hơi thật sâu: Cậu Văn trở thành xương chó rồi ư? Thậm chí còn không phải là một sinh vật sống!