Chương 11

Quý Thần Hạo tỏ vẻ tủi thân: "Anh Lê, cho dù anh có tức giận vì cha đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Quý đi chăng nữa, thì đó cũng là vì vấn đề về thân phận của anh, anh không thể trút giận lên Văn Trăn được. Anh ấy thích anh như vậy, mà anh lại hiểu lầm anh ấy như vậy, anh ấy nghe thấy sẽ rất đau lòng đó." Nói xong, cậu ta không nhịn được liếc nhìn ra ngoài lớp học, nơi Văn Trăn đang đứng, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Hôm qua, Văn Trăn không đuổi kịp Quý An Lê, hôm nay lại muốn đến giải thích, kết quả bay giờ anh ta đã nghe được gì?

Quý An Lê đã nhìn thấy Văn Trăn từ lâu, nhưng cậu hoàn toàn không để ý: "Những lời tôi nói với anh ta hôm qua, anh ta không nói với cậu sao, đã hủy hôn rồi thì không có chuyện giả vờ gì nữa. Hay là, hai người coi việc đính hôn là trò đùa? À đúng rồi, Quý Thần Hạo, tôi quên không hỏi cậu, tối qua bốn tên mặt sẹo có tìm cậu không?"

"Cái gì?" Quý Thần Hạo không biểu lộ gì trên mặt, nhưng trong lòng lại giật mình, bốn tên mặt sẹo chỉ liên lạc với cậu ta một lần vào tối qua, sau đó thì biến mất.

Cậu ta tưởng tối qua Quý An Lê không thoát được, ai ngờ hôm nay đối phương vẫn còn sống khỏe mạnh như vậy.

Quý An Lê thấy cậu ta giả vờ ngốc, liền lấy vòng tay ra và điều chỉnh một chút, trước mặt Văn Trăn đứng ngoài lớp học và những bạn học hóng hớt không chịu rời đi, cậu mở một đoạn ghi âm lên.

Đó chính là đoạn Quý An Lê bị bốn tên mặt sẹo bao vây hôm qua, cậu hỏi Quý Thần Hạo cho bao nhiêu tiền thì cậu sẽ trả gấp đôi, bốn tên mặt sẹo không hề phủ nhận đoạn Quý Thần Hạo thuê chúng đến.

Quý An Lê đợi đến lúc thích hợp thì tắt âm thanh, đoạn sau thì không tiện nghe nữa.

Cậu cười híp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cố giữ thể diện của Quý Thần Hạo: "Tối qua, khi cậu lén lút tìm người chặn đánh tôi, rạch mặt tôi, cậu đâu có ôn hòa như bây giờ đâu em trai nhỉ. Một nồi cơm không thể nuôi được hai gia đình, cậu không biết chuyện mà cha cậu đã làm sao? Về nói với bác cả của tôi rằng, có những món nợ, nếu đã mắc phải thì phải trả gấp mười, gấp trăm lần."

Quý Thần Hạo nổi cơn thịnh nộ, muốn xé nát khuôn mặt trước mắt, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bối rối: "Anh Lê, đây là chuyện gì vậy? Em hoàn toàn không biết gì cả, có phải anh đã hiểu lầm gì không?"

‘Quý An Lê, anh ta dám sao? Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra sự tự tin để dám thách thức như vậy chứ? Anh ta chỉ là một kẻ vô dụng, nếu không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, có thể sẽ tiến hóa lần hai, nhất định sẽ không cho anh ta sống sót rời khỏi nhà họ Quý.

Đều tại cha hết, nhận được tin tức quá trễ, đến khi đuổi người ta đi rồi mới biết được thông tin quan trọng như vậy.’

Mọi người cũng bị choáng váng, Văn Trăn càng không thể tin được nhìn chằm chằm vào Quý Thần Hạo, trong lúc mơ hồ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thất thanh:

"Trời ơi, mau ra xem này! Đó có phải là phi thuyền chính thức của Liên minh chữa trị sư hay không vậy? Sao họ lại đến đây? Có phải là đến để chiêu mộ chữa trị sư có thiên phú cao để phá lệ cho vào Liên minh không?"

Quý Thần Hạo nghe thấy vậy thì mắt sáng lên, tạm thời không quan tâm đến Quý An Lê, nhanh chân đi ra ngoài, nhìn thấy xa xa trên sân tập có đỗ một chiếc phi thuyền.

Biểu tượng đặc biệt trên phi thuyền quả thực là của Liên minh chữa trị sư.

Lúc này, cửa khoang mở ra, một omega trung niên có khí chất tuyệt vời và dung mạo xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, hóa ra là chữa trị sư cấp 3S nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên kênh tin tức chính thức của Tinh võng, hiện là Hội trưởng An của Liên minh chữa trị sư.

"Trời ơi, Hội trưởng An đích thân đến sao? Xem ra lần này chắc chắn là sẽ chiêu mộ vượt cấp rồi!"

"Ai may mắn thế nhỉ, lần chiêu mộ gần nhất hình như đã cách đây mấy năm rồi thì phải?"

"Chắc chắn là vì Quý Thần Hạo mà đến đấy, cậu ấy là người có thiên phú cao nhất trong số những người mới, mới mười tám tuổi đã là chữa trị sư cấp S rồi, nghe nói gần đây còn có dấu hiệu tăng cường..."

"Thì ra là vậy, có lẽ là nghe được những điều này, nên đến để đưa cậu ấy đi kiểm tra, nếu là thật thì sẽ trực tiếp chiêu mộ!"

Những tiếng xuýt xoa thán phục không ngừng truyền đến, Quý Thần Hạo không nhịn được mà vô thức ưỡn thẳng lưng, muốn gặp mặt Hội trưởng An với trạng thái hoàn hảo nhất.

Nếu có thể thuận lợi gia nhập Liên minh chữa trị sư, thì tương lai của cậu ta sẽ không thể nào đong đếm được, sau này ngay cả khi chú cậu ta trở về cũng không lấy lại được vị trí gia chủ nhà họ Quý được.

Quả nhiên, Hội trưởng An bước về phía mọi người đang tụ họp, bước chân vội vã chưa từng có, có thể thấy bà ấy coi trọng cuộc gặp mặt lần này như thế nào.