Chương 8

Nhạc Gia Minh ngơ ngẩn, không biết nên trả lời như thế nào. Vừa trải qua sự tĩnh lặng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm kia, hắn càng không dám nói ra lời thật lòng.

Mà Tɧẩʍ ɖυy An lại chẳng hề buông tha, ngón tay anh lại chạm vào phía bên trái của gương mặt hắn: “Hay là chúng ta thử xem, để xem có phải chuyện này có liên quan tới tôi không.”

Câu “Đừng làm như vậy” trong miệng Nhạc Gia Minh còn chưa kịp nói ra, đầu ngón tay Tɧẩʍ ɖυy An đã sờ từ mé trái gương mặt hắn xuống tới cổ. Sau đó, với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, những nơi bị chạm qua trong nháy mắt đã chuyển thành màu hồng, những vùng mẩn đỏ khác cũng nhanh chóng xuất hiện.

Nhạc Gia Minh thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng Tɧẩʍ ɖυy An lại nhẹ giọng cười vài tiếng, cảm thán: “Nhạc Gia Minh, bây giờ cậu dị ứng với tôi luôn rồi à?”

“Chỉ dị ứng với tôi thôi sao?” Tɧẩʍ ɖυy An hỏi.

Nhạc Gia Minh thật sự rất xấu hổ, hắn không dám trả lời liền cúi đầu đáp bậy bạ: “Không phải, những người khác cũng thế.”

“Vậy ý cậu là, bây giờ chỉ cần có ai chạm vào cậu là da của cậu sẽ bị mẩn đỏ, bị dị ứng sao?” Tɧẩʍ ɖυy An nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin: “Rõ ràng trước kia đâu có như vậy…”

Tɧẩʍ ɖυy An đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Vậy cậu và Ethan khi trước cũng như vậy sao?”

Ethan là người yêu cũ của Nhạc Gia Minh, là người bạn trai mà hắn đã giới thiệu với Tɧẩʍ ɖυy An một cách nghiêm túc. Trong lòng Nhạc Gia Minh biết rõ đáp án, nhưng hắn lại bắt đầu nói dối, chỉ có thể tặc lưỡi thêm một lần rồi hàm hồ đáp rằng: “Khi đó không nghiêm trọng như bây giờ.”

Tɧẩʍ ɖυy An dường như chẳng tin đáp án này, nhưng anh không thể phản bác được, anh ngây người một lúc lâu, Nhạc Gia Minh tự bôi thuốc ở tai phải rồi lại bôi lên mặt trái và cổ tay, trái tim vừa mới khẩn trường kia giờ mới hòa hoãn lại.

Hắn nhìn Tɧẩʍ ɖυy An, trong lòng thầm xin lỗi, lại cảm thấy có chút chua xót, hai người ở trong phòng tắm đã lâu, hắn muốn đi ra ngoài. Tɧẩʍ ɖυy An bỗng nhiên giữ chặt hắn lại, sau đó lại vội vàng buông cổ tay hắn ra nói một câu: "Xin lỗi, tôi quên mất."

Nhạc Gia Minh: "..."

Tɧẩʍ ɖυy An chỉ vào sau tai hắn, nói: "Cái đó... Tôi cũng xin lỗi."

Nhạc Gia Minh sửng sốt, Tɧẩʍ ɖυy An nói: "Khi đó tôi không biết."

Cái gì? Nhạc Gia Minh cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn rồi.

Rõ ràng lúc này anh hẳn là nên hỏi: "Từ lúc nào? Có liên quan tới cậu không?" Như vậy thì điều anh nghi ngờ và nụ hôn tưởng tượng kia sẽ bị bại lộ, nhưng anh giống như đang đứng bên cạnh một bức tường ngăn cách sự thật nào đó lại không dám đưa tay ra để vạch trần nó.

Tɧẩʍ ɖυy An nhìn tay mình rồi thở dài một cái, nói: "Cái này có thể chữa khỏi được, nếu không phải bẩm sinh thì sẽ có cách chữa thôi, để hôm nào tôi đi khám bác sĩ với cậu."

"Không cần..." Nhạc Gia Minh cự tuyệt theo bản năng, đi khám bác sĩ có nghĩa là không thể nói dối được nữa, có nghĩa là sự thật hắn chỉ dị ứng với một mình Tɧẩʍ ɖυy An sẽ bị vạch trần, hắn không muốn như thế.

...

Ngày hôm sau Tɧẩʍ ɖυy An quay về tập đoàn làm việc, từ khi Thẩm Minh Ngọc lấy lại vị trí CEO, anh để em trai mình làm những việc cậu ấy thực sự muốn làm.

Nhạc Gia Minh cũng quay về công ty, hắn cùng Tɧẩʍ ɖυy An khôi phục lại chế độ làm việc trước đó, mọi thứ dường như đều đang đi đúng hướng.

Hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã qua một ngày Tɧẩʍ ɖυy An không đề cập đến việc đi gặp bác sĩ nữa, mà phát ban đỏ sau tai và cổ hắn cũng đã gần như giảm đi, chỉ cần ở trạng thái bình thường, tâm tình ổn định thì sẽ không sinh ra phản ứng trên da.

Ba giờ chiều, Tɧẩʍ ɖυy An tới gõ cửa văn phòng của Nhạc Gia Minh, đẩy cửa vào, anh nói: "Sau ba rưỡi bác sĩ Chu sẽ rảnh rỗi, tôi đã hẹn người ta rồi, chúng ta cùng đi khám."

Bác sĩ Chu là bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã quen biết Tɧẩʍ ɖυy An và Thẩm Minh Ngọc, nếu không phải vấn đề gì lớn thì bác sĩ Chu có thể giải quyết được.

Nhạc Gia Minh từ chối theo bản năng, để chứng minh hắn còn nghiêng sang bên phải cho anh xem: "Không cần, cũng sắp khỏi rồi."

Tɧẩʍ ɖυy An đi tới xem một chút, ngón tay lại muốn vuốt ve, Nhạc Gia Minh vội vàng né tránh: "Cậu đừng đυ.ng."

Tɧẩʍ ɖυy An nở nụ cười nhìn cậu: "Thế này mà gọi là khỏi rồi sao?"

Nhạc Gia Minh còn muốn ngụy biện nhưng Tɧẩʍ ɖυy An đã vòng qua bàn làm việc túm lấy cánh tay hắn cách một lớp áo: "Bác sĩ Chu rất bận, hẹn được một lần cũng chẳng dễ dàng gì, cậu cũng vậy, sao lại có thể lừa gạt bản thân như thế?"

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để anh kéo và nhét vào xe.