Chương 7

Trước kia thì quả là không ngại, Nhạc Gia Minh nghĩ, nhưng đó là trước khi hắn biết mình thích anh, thậm chí trước cả lúc anh yêu đương và kết hôn với Mai hắn vẫn không hề ngại ngùng.

Hắn chỉ mỉm cười, đứng trước gương lau mái tóc ướt của mình.

“Để tôi nhìn xem.” Tɧẩʍ ɖυy An dựa vào bồn rửa tay. Hai người cao gần bằng nhau, trước kia hình thể cũng tương đương nhau, có điều sau này Nhạc Gia Minh càng ngày càng gầy, lúc này trông có vẻ nhỏ người hơn Tɧẩʍ ɖυy An một chút.

Tɧẩʍ ɖυy An cúi đầu, cơ thể vừa mới tắm xong còn hơi lạnh, trong phòng tắm cũng chẳng có lấy một chút hơi nước, anh nhíu mày: “Cậu dùng nước lạnh để tắm đấy à?”

“Ừm.” Nhạc Gia Minh nhàn nhạt gật đầu: “Như vậy thoải mái hơn.”

“Còn coi mình là tên nhóc mười mấy hai mươi tuổi đầu đấy à…” Tɧẩʍ ɖυy An cười nói: “Bây giờ tiết trời không còn nóng nữa, cậu nên hạn chế dùng nước lạnh thì hơn.”

“Này…” Nhạc Gia Minh cũng cười: “Cậu lắm chuyện thật đấy.”

“Nhưng mà…” Tɧẩʍ ɖυy An vừa lấy thuốc mỡ vừa nói: “Thật lòng mà nói, trông cậu chẳng khác năm hai mươi mấy tuổi là bao. Khi nãy trông thấy cậu ở sân bay, tôi nháy mắt đã nhớ tới thời điểm hai chúng ta vừa mới tốt nghiệp đại học, cậu nói với tôi rằng cậu đã nhận được lời mời từ một công ty ở Mỹ, muốn qua đó làm việc, tôi lái xe chở cậu ra sân bay, ngày đó cậu cũng mặc một chiếc áo gió kaki như thế, rất giống ngày hôm nay.”

Nhạc Gia Minh im lặng mấy giây rồi đột nhiên nói: “Chính là cái áo đó, là cùng một chiếc.”

Tɧẩʍ ɖυy An nhướng mày. Không biết có phải vì chuyện đã qua lâu rồi hay không mà ký ức của anh có phần mơ hồ. Anh chỉ cảm thấy cái áo này rất giống trong trí nhớ của mình, nhưng không chắc chắn có phải cùng một chiếc hay không. Nhạc Gia Minh tiếp lời: “Chính là cái áo mà cậu tặng tôi.”

Chiếc áo gió cho nam thương hiệu Burberry này, hắn chưa mặc được mấy lần, từ London tới New York, từ New York trở về Đăng Hồng, chỉ có thế mà thôi. Mười năm nay, hắn đã giữ gìn chiếc áo này vô cùng cẩn thận, đã qua nhiều năm như vậy nó cũng cũ lắm rồi, nhưng lại có vẻ càng thêm đạm mạc, phong trần.

Phòng tắm đột nhiên rơi vào yên tĩnh, bỗng dưng chẳng hiểu tại sao, như có thứ gì đó thật là “nặng” xuất hiện. Nhạc Gia Minh tự nhận bản thân đã che giấu chuyện này rất khá, nhưng đã nhiều năm như vậy không gặp người trong lòng, tâm tư không khỏi lộ ra chút ít, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề rồi.

Như vậy không hay lắm, Nhạc Gia Minh nghĩ bụng. Vì thế, hắn cố tỏ vẻ thoải mái mà hất đầu, ghé vào sau tai tới gần Tɧẩʍ ɖυy An, nhìn vào gương mặt đang tựa vào bên gương nhà tắm mà nói: “Không phải nói muốn bôi thuốc cho tôi sao? Mau làm đi chứ.”

Tɧẩʍ ɖυy An dùng đầu ngón tay lấy thuốc mỡ, một mùi bạc hà hơi nồng bỗng chốc lan ra: “Có thể sẽ hơi đau đó.”

Nhạc Gia Minh biết rõ, loại thuốc mỡ này có hiệu quả rất cao nhưng phản ứng lên da hơi mạnh, khi bôi lên sẽ có cảm giác đau đớn, hắn đã dùng rồi.

Tɧẩʍ ɖυy An ghé sát vào sau tai hắn, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi lên da thịt hắn, làn da ở nơi đó mềm mỏng mà trong suốt, phiêm phiếm hồng, Tɧẩʍ ɖυy An đột nhiên dừng tay lại, không thể không tỏ vẻ kinh ngạc mà nói: “Nhạc Gia Minh, chỗ mẩn ngứa của cậu lại lan rộng ra rồi.”

Đầu ngón tay anh lại chạm thêm lần nữa, lần này thái độ đã chuyển thành khϊếp sợ: “Hình như tôi động tới chỗ nào nó sẽ lan tới chỗ đó, tại sao lại như vậy chứ?”

Nhạc Gia Minh cũng ngơ ngẩn, sắc mặt hai người trong gương đều vô cùng kinh ngạc, Nhạc Gia Minh vội vàng cúi gằm mặt, đột nhiên trong lòng hắn chắc chắn một chuyện, thân thể này của hắn còn mẫn cảm hơn những gì mà hắn tưởng tượng, mỗi một lần Tɧẩʍ ɖυy An đυ.ng vào đều sẽ khiến hắn có phản ứng bị kí©h thí©ɧ.

Thời hai người còn trẻ rõ ràng không hề như thế. Khi đó bọn họ ăn ngủ cùng nhau, đi học cùng nhau, hai người còn thường xuyên nằm lộn xộn trên cùng một cái giường mà ngủ, trước nay đều chưa từng như thế, tại sao qua nhiều năm mọi thứ lại trở thành như vậy chứ?

Đầu óc Nhạc Gia Minh rối như tơ vò, cách giải thích duy nhất mà hắn nghĩ ra được chính là: hắn đã đè nén tình cảm với người trước mắt này quá lâu rồi, tới nỗi người ấy tùy tiện đυ.ng một cái cũng sẽ khiến cho thân thể hắn cảm thấy “kinh thiên động địa”.

Điều này thật là đáng sợ.

Hắn lẳng lặng hít sâu một hơi, đưa tay lấy thuốc mỡ trong tay Tɧẩʍ ɖυy An rồi nói: “Hay là để tôi tự bôi đi.”

Khi hắn tự tay bôi thuốc mỡ, vết mẩn đỏ trên da thịt không hề sinh ra bất cứ dấu hiệu lan rộng nào. Lúc này Nhạc Gia Minh chỉ cần nghiêng người là có thể nhìn thấy vết mẩn đỏ đã lan tới tận cổ dẫu chỉ mới trải qua mấy giây ngắn ngủi.

“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Tɧẩʍ ɖυy An hỏi: “Chẳng lẽ là do tôi sao?”