Chương 13

Bộ não của con người sẽ tự động che giấu, bóp méo, thêm bớt một số ký ức, đôi khi nó xuất phát từ tiềm thức, đôi khi là để thỏa mãn một số ý niệm không thực hiện được ở hiện thực.

Ký ức của Nhạc Gia Minh không hỗn độn mà ngược lại rất rõ ràng, trong bầu không khí gần như bị thôi miên do bác sĩ tâm lý tạo ra, mùi mưa và mặt trời mà hắn ngửi thấy vào năm mười bảy tuổi dần dần tràn ngập toàn bộ không gian.

Hắn nằm trên ghế sofa, thoải mái kể lại toàn bộ quãng thời gian còn học trung học.

Trong cả quá trình có tạm dừng mấy lần, Phương Liêm Thanh hỏi có tiếp tục hay không, Nhạc Gia Minh đều gật đầu nói "Có".

Tɧẩʍ ɖυy An từ đầu đến cuối chưa từng ngắt lời hắn, rõ ràng là người trong cuộc nhưng lại giống như một người ngoài cuộc chỉ đứng cạnh nghe toàn bộ câu chuyện của Nhạc Gia Minh.

Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa trở lại, mưa thu ở đây trông ảm đạm hơn ở London.

Bên trong xe vẫn duy trì nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng, khắp người Nhạc Gia Minh đều cảm thấy mệt mỏi nặng nề, hắn không biết thì ra nói chuyện liên tục bốn tiếng sẽ mệt mỏi như vậy.

Xe chạy được một nửa đoạn đường lại rơi vào tình trạng kẹt xe, Tɧẩʍ ɖυy An dừng xe lại, nói với Nhạc Gia Minh: "Lần sau lại đến vào chủ nhật nhé? Vừa rồi bác sĩ Phương đề nghị tốt nhất là có thể cố định thời gian tới khám, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."

Rồi anh hỏi: "Hôm nay cậu thấy có hiệu quả không? Tâm lý và cảm xúc của cậu… có tác dụng không?"

Không nhận được câu trả lời, Tɧẩʍ ɖυy An quay đầu lại nhìn, Nhạc Gia Minh đã tựa đầu sang một bên cửa sổ xe ngủ thϊếp đi.

....

Vào ngày khai giảng năm lớp 12 ở trường công lập Windsor, Nhạc Gia Minh lần đầu tiên gặp Tɧẩʍ ɖυy An.

Lễ khai giảng được tổ chức tại sân bóng rổ, toàn bộ học sinh lớp 12 đều ở đó, đây là ngôi trường dành cho cả nam và nữ, hầu hết các bạn cùng lớp Nhạc Gia Minh đều biết,hắn đã tới đây từ năm lớp 10, đương nhiên đã làm quen được với các bạn.

Vào những dịp như vậy, người yên tĩnh thường là những người mới.

Kỳ nghỉ hè hắn về nước học thêm, đã gần hai tháng nay không gặp người bạn tốt Arnold nên khi thấy hắn, cậu ta đến vỗ vai nói: "Minh, cậu có biết người đó không? Đó là người Trung Quốc phải không? Trước đây hình như chưa từng gặp qua ở trường."

Nhạc Gia Minh nhìn theo hướng Arnold chỉ, trên bậc thang có một bóng người đang ngồi, mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, áo khoác âu phục màu xanh đậm, thắt cà vạt, áo sơ mi trắng, quần tây sọc xám đậm cùng với giày da đen, tất cả đều chỉnh chu, người đó chỉ có một hành động duy nhất là xoay chiếc mũ dạ màu vàng nhạt trên tay.

Tuy cô đơn nhưng vẫn hiên ngang.

Nhạc Gia Minh nhìn anh một hồi lâu, người nọ lại không liếc mắt nhìn về phía hắn lấy một cái, tầm mắt chỉ tập trung trên chiếc mũ đang xoay tít.

Nhìn từ góc độ của Nhạc Gia Minh, hắn cảm thấy chân người nọ rất dài, mặt rất gầy, lông mày cũng rất đậm, đến nỗi không thể nhìn rõ hình dạng của đôi mắt ẩn bên dưới.

Hắn xác định trước đây chưa từng gặp qua người này, ở Windsor không có nhiều người Trung Quốc, nguyên kỳ học vẫn chỉ có một mình hắn là người Trung, bây giờ đột nhiên có thêm một "đồng loại", Nhạc Gia Minh cảm thấy mình phải có nghĩa vụ "chào hỏi" người nọ.

Mặc dù không chắc chắn liệu đó có phải là người Trung Quốc hay không, cũng có thể là người Nhật Bản hay Hàn Quốc nhưng khả năng cao là người Trung Quốc.

"Con trai Trung Quốc các cậu đều đẹp trai như vậy sao?" Arnold đẩy kính, trêu ghẹo hỏi Nhạc Gia Minh.

Nhạc Gia Minh cười cười, bước nhanh lên bậc thang, đứng trước mặt người đó, nói "Hi" với anh.

Người nọ cuối cùng cũng dừng động tác xoay mũ lại, ngước mắt lên nhưng không nói gì.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đôi mắt đó một cách rõ ràng, lông mi dài, độ hẹp của mắt rất đẹp, vẻ mặt nghi ngờ và thái độ thờ ơ nhìn hắn.

Nhạc Gia Minh do dự một chút, chuyển sang dùng tiếng Trung để thăm dò: "Xin hỏi, cậu là người Trung Quốc sao?"

Đôi mắt của chàng trai trong nháy mắt sáng lên, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững biến mất chỉ trong một giây, khóe miệng khẽ nhếch lên gật đầu nói: "Ừm, cậu cũng là người Trung Quốc à?"

Nhạc Gia Minh cũng gật đầu tự giới thiệu: "Tôi tên Nhạc Gia Minh, tới từ Bắc Kinh, tên của cậu là gì?"

"Hỗn – A" Nam sinh nhất thời kích động cắn trúng lưỡi, ngậm ngùi nói: "Duy An, thành phố Đăng Hồng."

"Họ Hỗn sao?" Nhạc Gia Minh còn đang tìm kiếm cái họ cổ quái này ở trong đầu thì chàng trai đã đứng lên, uốn đầu lưỡi nói: "Tôi họ Thẩm, Tɧẩʍ ɖυy An."