Chương 12

Từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống, Nhạc Gia Minh không nói một lời nào, ngược lại Tɧẩʍ ɖυy An lại lải nhải nói rất nhiều, giống như anh là người phát ngôn của một vấn đề nào đó.

Phương Liêm Thanh không ngắt lời anh mà chỉ lẳng lặng nghe anh kể, thỉnh thoảng ghi chép lại vào quyển sổ tay trong tay, cho đến khi Tɧẩʍ ɖυy An kể xong hết những gì mà anh biết, Phương Liêm Thanh mới gật đầu, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Nhạc Gia Minh: "Nhạc tiên sinh, về bệnh tình của mình anh có cần bổ sung thêm gì không?"

Nhạc Gia Minh lắc đầu: "Không, Thẩm tiên sinh đã nói hết rồi."

"OK, nếu hai người cùng nhau tới đây, Thẩm tiên sinh vừa rồi cũng đã nói Nhạc tiên sinh bởi vì vấn đề tâm lý mới gây ra bệnh da cấp tính, mà vừa hay Thẩm tiên sinh chính là một trong những nguyên nhân, vậy tôi đây có một số vấn đề cần hỏi hai vị."

Nhạc Gia Minh cảm thấy cái này rất giống với *cross examination ở tòa án, hắn cảm thấy mình cũng tương tự như vậy, không phải tới khám bệnh mà là một người đã biết rõ "sự thật" đang bị thẩm vấn.

*Cross examination: Đối chất nhân chứng - là quá trình trọng tài đưa ra câu hỏi cho chính nhân chứng của các bên tham gia tố tụng nhằm mục đích để chất vấn, thách thức và làm rõ ra các khuyết điểm trong chứng cứ của các bên.

"Hai người quen nhau từ khi nào?" Phương Liêm Thanh hỏi.

"Năm 17 tuổi." Hai người cùng lên tiếng, Nhạc Gia Minh nói xong thì liếc mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυy An, thấy anh nói thêm: "Lúc đó người nhà đưa tôi đến London học tập, ngày khai giảng năm lớp 12 thì quen biết."

Nhạc Gia Minh có chút ngẩn người.

"Lúc đó quan hệ của hai người thế nào? Cụ thể hơn, năm lớp 12, hai người có hòa thuận không?"

Nhạc Gia Minh không ngờ buổi khám tâm lý này lại tỉ mỉ như vậy, lại phải tìm hiểu từ nhiều năm trước, hắn cảm thấy Phương Liêm Thanh thật sự rất lợi hại, giống như bác sĩ đang giải phẫu thân thể bệnh nhân nhằm đào bới ra nguyên sâu xa của căn bệnh.

Phương Liêm Thanh muốn đào bới nguyên nhân gốc rễ của căn bệnh, vì sao Nhạc Gia Minh lại sinh ra tâm lý bất ổn đối với Tɧẩʍ ɖυy An.

Không thể để thế này được.

Trong nháy mắt Nhạc Gia Minh liền xây dựng phòng bị, hắn đẩy gọng kính, lãnh đạm lại bình tĩnh nói: "Cũng xem như là có, ban đầu chỉ là bạn học bình thường, sau đó xem như bạn bè."

Phương Liêm Thanh nhìn hắn một cái, cũng giống hắn không có cảm xúc gì, trong lòng Nhạc Gia Minh sinh ra mâu thuẫn, ánh mắt giống như một tấm chắn vô hình phản kích lại ánh nhìn chăm chú của Phương Liêm Thanh.

Cô ấy không nói gì, nhưng Tɧẩʍ ɖυy An lại có chút bất ngờ, nói: "Xem như là bạn? Nhạc Gia Minh, lúc đó cả thế giới của tôi chỉ có một mình cậu, tôi coi cậu là người duy nhất, người bạn tốt nhất! Thế mà cậu lại nói chỉ "xem như"?"

Anh giải thích với Phương Liêm Thanh: "Cậu ta đang nói dối."

Phương Liêm Thanh vẫn giữ sắc mặt kia, một bên ghi chép một bên cười nhạt nói với Tɧẩʍ ɖυy An: "Cùng một ký ức, trong đầu của những người khác nhau sẽ hình thành chút sai lệch, này là điều rất bình thường, quan điểm của anh và quan điểm của anh ấy không nhất định phải giống nhau."

"Nếu không nói thật vậy việc trị liệu này còn có ý nghĩa gì chứ?" Tɧẩʍ ɖυy An khó hiểu hỏi Phương Liêm Thanh rồi nhìn Nhạc Gia Minh.

Vừa hay đây cũng là điều Nhạc Gia Minh muốn nói, vốn chẳng có ý nghĩa.

Phương Liêm Thanh lại nói: "Bất cứ từ nào cũng có ý nghĩa, sự thật có ý nghĩa của sự thật, lời nói dối có ý nghĩa của lời nói dối, lời nói dối đôi khi có ý nghĩa hơn cả sự thật đấy."

Nhạc Gia Minh hơi toát mồ hôi, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình không thể che dấu tâm tư trước mặt người khác.

"Chúng ta tiếp tục." Phương Liêm Thanh ra hiệu.

Nhạc Gia Minh thay đổi tư thế ngồi, hắn biết, bất kỳ động tác nhỏ nào cũng không thoát khỏi đôi mắt của Phương Liêm Thanh, thay đổi tư thế ngồi, hướng mũi chân, tư thế hai tay, giọng điệu cao thấp khi nói chuyện, tần suất rung của giọng nói đều là những bằng chứng phân tích của bác sĩ tâm lý.

Không gì có thể che giấu được.

"Có thể kể cho tôi nghe chuyện của hai người lúc mới quen không?"

Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi... Nhạc Gia Minh vẫn giữ tâm lý đề phòng, thế nhưng Tɧẩʍ ɖυy An giờ phút này lại không nói lời nào, anh nhìn Nhạc Gia Minh, nói với Phương Liêm Thanh: "Lần này tôi sẽ không nói, tôi ngược lại muốn nghe xem trong lòng vị Nhạc tiên sinh này rốt cuộc lúc đó cậu ta miễn cưỡng "xem như một người bạn" thế nào."

"Nhạc tiên sinh?" Phương Liêm Thanh nhẹ nhàng gọi, giọng nói như muốn thôi miên hắn.

Nhạc Gia Minh biết mình không thể nói dối nữa, nhưng hắn thật sự có chút không phân biệt được chuyện trong quá khứ, vốn dĩ mọi chuyện thật sự là như thế hay đã bị hắn vô thức bóp méo.