Chương 1

Nghe được tin Tɧẩʍ ɖυy An đã ly hôn, Nhạc Gia Minh bỗng thất thần trong nháy mắt.

Một giờ trước, em trai của Tɧẩʍ ɖυy An là Thẩm Minh Ngọc có hỏi hắn về chuyện anh trai mình ly dị qua điện thoại, Nhạc Gia Minh ở đầu bên kia đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim bỗng hẫng một nhịp.

Ly hôn sao?

Thẩm Minh Ngọc còn hỏi rất chi tiết trong điện thoại, Nhạc Gia Minh lại cảm thấy trái tim mình thắt chặt như đang cuồn cuộn chảy vô vàn những cảm xúc hỗn độn, ngũ vị tạp trần, dần dần lan tỏa khắp người hắn.

Hai tháng trước, Nhạc Gia Minh đưa Tɧẩʍ ɖυy An tới sân bay, đứng nhìn anh bay về London đoàn tụ cùng với vợ mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đời này sẽ không gặp lại, nhưng tại sao anh mới quay về chưa được hai tháng thì đã ly hôn rồi?

Chuyện lớn như vậy không thể nào xảy ra trong ngày một ngày hai.

Cảm giác khϊếp sợ qua đi, Nhạc Gia Minh nghĩ tới nghĩ lui, cố gắng nhớ lại một vài dấu hiệu của lần ly hôn này, nhưng vẫn cảm thấy chẳng có dấu hiệu báo trước nào, Tɧẩʍ ɖυy An chưa từng để lộ với hắn một chút manh mối nào. Cảm giác không thoải mái giống như xương cá nhỏ li ti mắc ở trong cổ họng không gây trở ngại nhiều đến cuộc sống bình thường của hắn, nhưng lại chẳng hề thấy thoải mái chút nào, cảm giác ấy khó mà nói ra thành lời.

Cuối cùng Nhạc Gia Minh vẫn không hỏi câu nào, cứ thế mà đi đón Tɧẩʍ ɖυy An vào một ngày của tuần sau.

Hắn một mình lái xe tới đó trước, chờ ở cổng xuất cảnh trước đại sảnh sân bay, mới hai tháng không gặp, Tɧẩʍ ɖυy An chẳng hề có thay đổi lớn gì, hắn không quá để tâm đến dáng vẻ của đối phương lúc này nhưng lại nhịn không được mà nghĩ ngợi, rốt cuộc Tɧẩʍ ɖυy An đã nghĩ gì mà ly hôn cơ chứ?

Vì để giữ gìn cuộc hôn nhân này, Tɧẩʍ ɖυy An đã phải trả giá rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Nhạc Gia Minh một mực tin rằng anh sẽ ở bên cạnh người đó cả một đời này. Tɧẩʍ ɖυy An chắc chắn sẽ làm được việc ấy, anh chính là một người nếu đã nói ra lời hứa hẹn thì nhất định sẽ giữ lời.

Người này thật là khô khan, tuy rằng từ rất lâu về trước, Nhạc Gia Minh đã bị vẻ ngoài phản nghịch của anh lừa gạt, nhưng càng về sau hắn lại càng hiểu rõ chuyện anh hơn, từ lúc trưởng thành, Tɧẩʍ ɖυy An đã trở thành một người vô cùng giữ chữ tín.

Anh nghĩ cho người khác tới nỗi trong chính cuộc sống của mình, anh có thể đặt cảm nhận của mình ở vị trí cuối cùng.

Hành khách của chuyến bay ấy ào ra phía bên ngoài như một bầy cá trên dòng thác. Nhạc Gia Minh đứng đằng sau đám người tiếp khách, với chiều cao một mét tám mươi lăm của mình, hắn mặc một chiếc áo gió mỏng bằng vải kaki, đeo mắt kính gọng vàng nhã nhặn và tinh tế, trước mắt không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được tầm mắt của hắn nhưng lại có không ít người xoay người lại nhìn hắn vì ngoại hình quá hút mắt.

Hắn đến sớm hơn một tiếng rưỡi so với thời gian hạ cánh dự kiến của chuyến bay, đợi ở trong xe một tiếng đồng hồ rồi lại đứng đợi ở lối ra một tiếng nữa, Tɧẩʍ ɖυy An vẫn còn chưa ra ngoài.

Hạ cánh, đi qua đoạn hành lang dài, kiểm tra ở cửa hải quan, ra sân bay quốc tế rồi mới tới đại sảnh để hành lý… Nhạc Gia Minh bất giác lặp đi lặp lại trong đầu mãi cho đến khi hình bóng khoan thai trong ký ức và người trước mặt hòa vào làm một. Tɧẩʍ ɖυy An trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, anh đẩy một rương hành lý lớn, nhìn xuyên qua đám người hô hoán đón hành khách trước mắt, mỉm cười với Nhạc Gia Minh.

Nụ cười thật nhạt.

Nhạc Gia Minh vẫy tay với anh, hai người ăn ý mà lách qua đám người nọ bước về phía nhau, chờ đến khi hội hợp, Nhạc Gia Minh rất tự nhiên đưa tay định nhận lấy hành lý trong tay anh, nhưng Tɧẩʍ ɖυy An lại đẩy hành lý ra xa một chút, nói: “Để tôi tự làm được rồi.”

Nhạc Gia Minh thuận theo ý anh.

Dòng người chen chúc nhau chật kín đại sảnh, loa phát thanh luân phiên lặp lại lời nhắc nhở chuyến bay đã hạ cánh, chuyến bay sắp tới và chuyến bay bị hoãn bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Câu hỏi “vì sao” của Nhạc Gia Minh vừa mới thốt ra miệng lại bị bao phủ bởi âm thanh ồn ào.

Trên cả đoạn đường đi đến bãi đỗ xe, hai người đều không có nói lời nào.

Cất hành lý xong xuôi, cốp xe phía sau “kịch” một tiếng đóng chặt lại, Nhạc Gia Minh đi đến chỗ ghế lái mở cửa xe, còn chưa kịp đi vào bên trong, Tɧẩʍ ɖυy An đứng ở bên kia bỗng dưng “này” một tiếng.

Nhạc Gia Minh ngẩng đầu lên. Hầm để xe vẫn ồn ào như khi nãy, xe cộ ra ra vào vào hết chiếc này tới chiếc khác. Rất nhiều xe còn đi chậm như rùa để tìm chỗ để xe thích hợp, có người thấy bọn họ sắp rời đi, đã chờ sẵn ở bên cạnh.

Tɧẩʍ ɖυy An nói: “Trông tôi thế này có phải rất nực cười hay không?”

Nhạc Gia Minh ngẩn ra.