Chương 8

Mắt cũng không thèm nhìn hai người phía trước, lạnh lùng nói một câu: “Tránh ra.”

Hai chữ này rơi xuống khiến cả người Nam Cung Vũ lập tức cứng đờ.

Tuyên Vân Chi nhìn vẻ mặt của Nam Cung Vũ, không nhịn được bật cười ra tiếng.

Mà sát ý vừa nổi lên với Tư Vân Tà cũng ngay lập tức biến mất sạch sẽ.

Tên này cần phải giữ lại.

Vận khí của cô bây giờ quá thấp, một mình căn bản không thể đối phó được với tên con cưng của trời kia.

Nhưng người này là trùm phản diện lại khác.

Hắn sinh ra chính là đối nghịch với nam chính.

Sau đó, trước mắt Tuyên Vân Chi đột nhiên xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.

Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ: 97. Chỉ số may mắn của ký chủ: 1.

Hả?

Tại sao chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ lại giảm xuống?

Có chuyện gì vậy???

Bởi vì vừa nãy Tư Vân Tà nói một câu như thế với Nam Cung Vũ, chỉ số may mắn liền giảm xuống hai cái sao???

Ngay sau đó trong đầu cô đinh một tiếng, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên.

“Sự tồn tại của đại nhân vật phản diện có nguồn gốc từ kiểm tra và cân bằng nam chính. Bởi vì lực lượng khắc chế của trùm phản diện quá mạnh, cho nên bình thường sẽ để cho hắn xuất hiện cuối cùng, nếu xuất hiện quá sớm, nhân vật chính căn bản không thể chống lại được.”



Cho nên, cô hoàn toàn có thể nghĩ cách để Tư Vân Tà xuất hiện sớm hơn so với cốt truyện để khắc chế Nam Cung Vũ?

Nhưng mà… tên này trình độ yêu nghiệt cao như vậy sao có thể nghe lời cô chứ?

Còn nữa, Tư Vân Tà này từng nói sẽ khiến cô chết không dễ dàng.

Nút thắt giữa cô và Tư Vân Tà còn chưa được gỡ bỏ, làm sao để lợi dụng hắn bây giờ?

Ngay sau đó âm thanh của hệ thống lại vang lên.

“Bởi vì ký chủ đã vượt qua được cửa ái sinh tử, và có khả năng chết bất cứ lúc nào, hệ thống cung cấp cho ký chủ một gợi ý. Sau khi ra khỏi nơi này, sẽ có một tay bắn tỉa muốn gϊếŧ chết trùm phản diện, ký chủ có thể coi đây là một cơ hội tốt.”

Sau khi nói xong lời này, hệ thống liền trở lại yên lặng.

Trong cốt truyện ban đầu, Tư Vân Tà trúng đạn, vị trí lệch khỏi tim đúng 2cm.

Không có cách nào để lấy được viên đạn ra, viên đạn vẫn luôn nằm trong l*иg ngực hắn.

Vì chuyện này nên Tư Vân Tà mới có nhược điểm trí mạng, cuối cùng bị Nam Cung Vũ gϊếŧ chết.

Nam Cung Vũ gắt gao nắm lấy cánh tay Tưởng Tiểu Liên, tầm mắt hung ác mà dừng trên người Tuyên Vân Chi.

Tư Vân Tà giống như không phát hiện ra chuyện gì, từng bước đi về phía trước.

Nếu đến lúc này mà Tuyên Vân Chi vẫn còn không rõ Tư Vân Tà cố ý thả cô đi, vậy kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm của cô coi như bỏ đi.

Tư Vân Tà nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp đầy từ tính tràn ra khỏi cổ họng: “Cô có vẻ rất vui nhỉ?”

Tuyên Vân Chi gật đầu, “Ừ.”

Cô lúc này đang nghĩ đến lời gợi ý vừa nãy của hệ thống, cho nên chỉ có lệ nói một tiếng.



“Tôi cũng đang vui.”

Tư Vân Tà cười ra tiếng, khuôn mặt yêu nghiệt càng thêm mị hoặc, trong mắt còn có sự chờ mong không rõ.

Hắn tự tay thả vật nhỏ này đi, có thể kéo dài bao lâu?

Một ngày? Hai ngày?

Dù thế nào cũng không cần bắt về quá sớm, bằng không sẽ không thú vị.

Hai người bước ra khỏi cửa, nhìn thấy chiếc xe đỗ cạnh đó.

Tuyên Vân Chi bất động thanh sắc, đôi mắt sắc bén đảo qua xung quanh, ánh mắt vô cùng nhạy bén.

Tư Vân Tà đứng yên trước xe.

Nhưng phía sau hắn, Tuyên Vân Chi lại không có hành động nào.

Đợi nửa ngày cô cũng không thấy có động tĩnh gì, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, có phải hệ thống nhắc nhở nhầm lẫn gì không?

Vào lúc còn đang nghĩ ngợi, cô đột nhiên cảm giác được tay phải tê rần, người bị xoay một cái, liền bị một lực mạnh mẽ đè lên thân xe, phía sau là thân hình cao lớn đầy tính xâm chiếm của người đàn ông.

“Không nên thất thần.”

Tư Vân Tà đối với thái độ có lệ vừa rồi của Tuyên Vân Chi rất không hài lòng.

Khóe môi cô nhếch lên, nở nụ cười: “Tư tiên sinh không phải cố ý thả tôi đi?”

Tư Vân Tà cười thành tiếng: “Bé con, thật thông minh.”

Trong đôi mắt đen thẫm càng trở nên thập phần gợi cảm tà mị.