Chương 7

Nhưng cô biết những gì hắn nói là sự thật.

Đào ba thước đất, chỉ cần là chuyện hắn muốn.

“Tuyên Vân Chi.”

Cô vừa cất giọng, liền nghe thấy ý cười tràn trầm thấp phát ra từ cổ họng Tư Vân Tà.

“Tên rất dễ nghe, xem ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Trong 26 năm cuộc đời Tư Vân Tà này, chưa có ai dám chĩa súng vào tôi còn có thể sống bình yên vô sự không có việc gì. Cho nên, ngàn vạn lần đừng để tôi bắt được cô, nếu không, kết cục của cô sẽ không chỉ đơn giản là chết đâu.”

Bước chân Tuyên Vân Chi dừng lại, trong lòng thầm suy nghĩ. Nếu hiện tại cô gϊếŧ chết hắn, khả năng có thể trốn thoát khỏi đây là bao nhiêu phần trăm.

Thả hắn, chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Cả hai đồng loạt yên lặng, ngay vào lúc này, phía trước đột nhiên có người thất tha thất thểu đi tới

Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng gọi: “Nam Cung, anh đang ở đâu?”

Nghe qua vô cùng nhu nhược yếu đuối.

Đợi đến khi cô ta đến gần, nhìn rõ dáng vẻ của cô ta, Tuyên Vân Chi liền nhíu mày.

Tưởng Tiểu Liên…

Không ngờ lại có thể đυ.ng phải ở đây.



Khi Tưởng Tiểu Liên nhìn thấy người đang đi tới liền ngơ ngác, trong mắt không thể kiềm chế mà hiện lên một tia kinh diễm.

Trên thế giới sao có thể có người có vẻ ngoài tà mị yêu nghiệt như vậy?

Tư Vân Tà nâng mí mắt nhìn một cái, đôi môi mỏng lạnh nhạt nói: “Nhường đường.”

Trong giọng nói dễ nghe, mang theo vẻ xa cách lịch sự.

Tưởng Tiểu Liên lập tức khôi phục tinh thần, hai má đỏ bừng, bối rối lùi sang một bên.

“Xin lỗi, thật ngại quá.”

Chỉ là một bước chân này, chắc là do vừa rồi ở trong l*иg sắt rất lâu, thân thể yếu ớt.

Lảo đảo một cái, vậy mà lại vướng vào chân của chính mình ngã xuống.

Một tiếng hô hoảng sợ vang lên, thân thể mất cân bằng ngã xuống đất.

Tuyên Vân Chi bởi vì đứng ở bên cạnh Tư Vân Tà nên cô có thể dễ dàng nhìn ra sự mất kiên nhẫn trong đôi mắt hẹp của hắn.

Hai tay đút trong túi quần, vô cùng thờ ơ lạnh nhạt.

“Ầm” một tiếng, Tưởng Tiểu Liên ngã xuống phía trước. Từ trong miệng phát ra tiếng kêu đau.

Đúng lúc này Nam Cung Vũ trùng hợp từ cầu thang trên tầng hai đi xuống, liền nhìn thấy Tưởng Tiểu Liên chật vật ngã xuống đất.

“Tiểu Liên!”

Một tiếng gọi thất thanh mang sự đau lòng, vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta, đem Tưởng Tiểu Liên ôm vào trong lòng.

Từ trên xuống dưới xem xét, hàng mày nhíu lại.



“Tiểu Liên, không sao chứ?”

Sắc mặt Tưởng Tiểu Liên đỏ bừng, có chút xấu hổ cùng mất mặt, còn tựa hồ có chút mất mát?

Vừa rồi, không phải cô ta cố ý ngã, nhưng mà người đàn ông kia nếu đưa tay ra liền có thể đỡ được cô ta.

Nghĩ như vậy, đáy mắt phảng phất có chút ủy khuất.

Cô ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ nhút nhát sợ sệt. Vừa lúc nhìn lên liền thấy được Tuyên Vân Chi đứng phía sau Tư Vân Tà.

Thân hình đột nhiên co rúm lại, vành mắt lập tức phiếm hồng, giống như bị dọa sợ.

Nam Cung Vũ nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt Tưởng Tiểu Liên liền thấy được Tuyên Vân Chi ở đó.

Trên mặt hắn ngay lập tức hiện ra sự phiền chán.

“Sao cô lại ở đây?”

Vào lúc này, đáng lẽ người phụ nữ này phải đang chịu đựng sự tra tấn đến chết mới đúng chứ.

Vốn dĩ là hắn mang theo Tưởng Tiểu Liên rời đi, nhưng khi ngồi lên xe, trong đầu lại hiện lên nụ cười lạnh của Tuyên Vân Chi, hắn liền không yên tâm, không kiềm chế được muốn nhìn thấy bộ dáng đã chết của người phụ nữ chết tiệt này.

Vì thế lại quay trở lại, không ngờ cô thế mà lại không chút thương tổn nào đứng ở đây.

Đỡ Tưởng Tiểu Liên đứng dậy, hắn cũng đã thấy được Tư Vân Tà.

Nam Cung Vũ không phải kẻ ngốc, nhìn khí chất của người này, xem ra là người không dễ chọc vào.

Hắn ôm Tưởng Tiểu Liên vào lòng, đang muốn nói thì liền nghe thấy Tư Vân Tà cất giọng. Trong giọng nói quyến rũ mang theo vẻ không chút kiên nhẫn nào.