Đang định đi thì liền bị Tư Vân Tà kéo lại, cả người được anh ôm vào trong lòng.
“Hôm nay lại làm sao vậy?”
”Hả?”
“So với trước đây thì tự nhiên nhiệt tình hơn.”
Giọng nói đầy mị lực, từ trong cổ họng phát ra.
Anh muốn đến gần cô hơn, muốn hiểu được suy nghĩ của cô.
Cô ngồi trên chân anh, đung đưa cẳng chân.
“Chúng ta… hẹn hò nên làm những gì?”
Cô có hơi mất tự nhiên hỏi.
Chuyện hẹn hò này, Tuyên Vân Chi sống hai đời vẫn chưa từng trải nghiệm.
Đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ đùa cợt.
“Bé con, em hỏi tôi?”
Cô ho khan một tiếng, giơ tay làm bộ sửa sang vạt áo cho hắn.
“Nửa tiếng sau, anh ở cửa chờ em. Chúng ta hẹn hò.”
Cô cố gắng làm cho mình thật tự nhiên, không để bản thân quá xấu hổ.
Tư thái của Tư Vân Tà lười biếng, ngón tay thon dài lướt qua sợi tóc trước trán cô.
“Ừm.”
Giọng nói nhàn nhạt, giữa hai hàng mày mang theo chút hứng thú.
Hẹn hò?
Nói thật, đối với anh đây là hai từ rất xa lạ.
Sau khi nói xong, Tuyên Vân Chi liền trở về phòng mình.
Sau khi về phòng, chuyện đầu tiên làm chính là mở máy tính lên mạng tìm những việc cần chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò.
Bình tĩnh đọc cẩn thận, sau đó tìm một chiếc váy trắng, dự định thay đổi cách ăn mặc một chút.
Lúc này, hệ thống 001 cũng không nhịn được lên tiếng.
“Ký chủ, theo quan sát những ngày nay thì boss phản diện có vẻ thích kiểu hoang dã hơn một chút.”
Tuyên Vân Chi đang mặc dở váy, nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói có lý, lại cởi váy ra, lấy một chiếc váy ngắn màu đen khác mặc vào, lại tìm một đôi vớ màu đen.
Hoang dã? Tên kia thích kiểu này à?
Không quan trọng, kiểu gì cô cũng chơi được.
Vừa mặc vớ xong, hệ thống 001 một lại cất giọng nói máy móc lên.
“Ký chủ, theo quan sát mấy ngày qua, nếu bạn mặc như này ra ngoài, tôi sợ rằng boss phản diện sẽ không cho bạn bước ra khỏi cổng.”
Tuyên Vân Chi hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Câm miệng!”
Nói xong, cởi vớ ra trực tiếp ném vào một góc.
Nửa tiếng sau, cô xuống trước cổng Tư gia.
Cuối cùng vẫn chọn chiếc váy trắng tươi mới kia, vạt váy làm nổi bật dáng người và khí chất của cô. Chân váy bó sát làm cô chỉ có thể chậm rãi bước đi.
Tư Vân Tà mặc một thân tây trang được cắt may tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều vô ý mang theo khí chất cao quý.
Rõ ràng tây trang mặc trên người anh mang theo cảm giác rất thân sĩ và nghiêm túc.
Nhưng sao đến người này lại không che giấu được sự cao ngạo và tà mị trên người anh, hai cúc áo sơ mi hàng trên cùng không cài, ngược lại khiến trang phục đơn giản càng thêm gợi cảm.
Chậc.
Nhìn nhiều vẫn lần không kiềm được thốt lên một chữ, yêu nghiệt.
Tư Vân Tà nhìn Tuyên Vân Chi mặc một chiếc váy trắng, từng bước đi tới, đôi mắt của anh càng thêm sâu thẳm.
Chỉ trang điểm đơn giản cũng khiến anh nhìn không muốn rời.
Nhìn cô mỗi bước đi đều cúi đầu nhìn làn váy, cho đến khi đi đến trước mặt anh, hình như cô đã không chịu nổi.
Cúi đầu, “xoẹt” một tiếng, vạt váy trắng bị xé ra, vết rách kéo dài đến đùi.
Bộ váy nhẹ nhàng ban đầu, vì hành động của cô đã biến thành một vẻ gợi cảm quyến rũ.
Anh sửng sốt, bỗng nhiên bật cười, kéo người vào trong lòng ôm.