Chương 46

Động tác múc cháo trên tay Tuyên Vân Chi dừng lại một chút.

Khẽ cau mày, nhiệm vụ hoàn thành? Cái gì cô cũng chưa làm mà.

Hệ thống 001 cất tiếng.

“Hôm nay Tưởng Tiểu Liên và Hiên Viên đã đi lãnh chứng. Người phụ nữ thuộc về nam chính Nam Cung Vũ đã thuộc về người khác, đây chính là đả kích của anh ta, liền giảm 12 chỉ số may mắn. Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng ký chủ.”

Cô ngước mắt nhìn về phía Tư Vân Tà.

Người đàn ông vẫn thong thả ung dung ăn cơm, chỉ một bữa cơm dường như cũng biến thành cảnh đẹp ý vui.

Đôi mắt phượng hơi nhếch lên.

“Có việc gì?”

Tuyên Vân Chi bĩu môi.

“Nghe nói, Hiên Viên Vinh và Tưởng Tiểu Liên hôm nay đi lãnh chứng kết hôn.”

Giọng nói người đàn ông cực kỳ lười biếng.

“Vậy à?”

Giống như đây cũng là lần đầu anh nghe thấy chuyện này.

Nhưng tốc độ kết hôn này quá nhanh. Còn không nghe thấy chút tin tức gì đã trở thành vợ chồng, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.

Tư Vân Tà nâng mắt lên.

“Đây không phải là điều em muốn à?”

Tuyên Vân Chi không chớp mắt nhìn anh, đột nhiên cười thành tiếng.

“Là anh ra tay, đúng không?”



Anh cũng không che giấu, ngược lại để đôi đũa trong tay xuống, đưa tay lên chống cằm, tà tứ cười.

“Vậy em tính báo đáp tôi thế nào?”

Anh cũng chỉ thuận tay trợ giúp mà thôi.

nguyên nhân thật sự là thấy Nam Cung Vũ không vừa mắt.

Không phải anh ta thích cái gì mà Liên kia sao?

Không phải vì Liên gì đó kia mà làm Tuyên Vân Chi nhà tan cửa nát, lưu lạc đến chợ đen sao?

Vậy thì để cho anh ta nếm thử cảm giác khi nhìn thấy người phụ nữ của mình kết hôn với người khác đi.

Buổi sáng hôm nay, khi Tưởng Tiểu Liên và Hiên Viên Vinh đi lãnh chứng, anh cố ý bảo Đường Nhất mời Nam Cung Vũ đến tận mắt chứng kiến.

Mới chỉ một giờ trước, sao người phụ nữ này đã biết rồi?

Tuyên Vân Chi nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt là ý cười tươi tắn, vươn ngón tay ra ngoắc ngoắc anh.

“Em sẽ nói với anh một chuyện.”

Tư Vân Tà nhướng mày, phàm là lúc cô gái này cười như hoa nhìn anh, thì luôn có chuyện cầu xin anh.

Anh không hỏi, rướn người qua theo ý cô.

Mới vừa tới gần, cổ đã bị ôm, một đôi môi mềm mại dán vào trên môi anh.

Chỉ nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, sau đó, cơ thể mềm mại nhào vào lòng anh.

“Từ rất lâu, rất lâu trước kia, đã muốn hôn anh như vậy.”

Giữa lúc môi răng quấn quýt, nghe thấy giọng nói nỉ non của Tuyên Vân Chi.



Trong đôi mắt anh hiện lên vẻ sững sờ, ngay sau đó liền điên cuồng.

Ôm lấy đầu cô, hung hăng mυ"ŧ vào.

Người phụ nữ này, quả nhiên rất biết cách dụ hoặc anh.

Nhưng vào lúc anh đang nhiệt tình thì cô lại đẩy ra, bàn tay trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn của anh, che đi đôi môi đỏ mọng…

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô.

Tuyên Vân Chi không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Vì sợ chuyện tình chuyển hướng cô liền vội vàng bịt kín miệng mình lại.

Vẫn còn có chuyện chưa nói.

“Buổi chiều anh rảnh không?” Cô hỏi một câu.

“Hửm?”

Một tiếng nghi nghi mang theo sự lười biếng, sự chú ý đều đặt hết lên bàn tay trắng nõn kia, dường như không chú ý đến cô đang nói cái gì.

“Em hẹn hò với anh.”

Dứt lời, rốt cuộc Tư Vân Tà cũng nhìn thẳng vào cô.

Cả người cô được anh ôm vào lòng, người đàn ông cười nói:

“Bé con, bỏ tay ra, để tôi hôn xong muốn hẹn hò lúc nào cũng được.”

Giọng nói mang theo ý quyến rũ, nghe vào tai khiến người ta mê đắm.

Tuyên Vân Chi kiên định lắc đầu.

“Chỉ có lần này, nếu không muốn thì thôi.”

Vừa nói xong, cô liền muốn từ trên người anh đứng xuống.