Chương 38

Vừa nói, Nam Cung Vũ đột nhiên ra tay, chiêu thức sắc bén đáp về phía Tuyên Vân Chi.

Cô chỉ cười khẽ một cái, lập tức xoay người tránh đi, sau đó ấn xuống tay anh ta, quăng qua vai một cái, ‘ba’ một tiếng, hung hăng ném anh ta xuống đất.

Tuyên Vân Chi cười không chút để ý, nói: “Nam Cung tiên sinh, chỉ sợ bản lĩnh của anh không giữ được tôi.”

Mà lúc này Nam Cung Vũ đang ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

“Không thể nào! Cô không phải Tuyên Vân Chi!”

Tuyên Vân Chi nghiêng đầu cười, vẫn thản nhiên như trước.

“Tôi không phải Tuyên Vân Chi thì là ai? Lại nói, tôi biến thành bộ dáng như hiện tại, còn không phải là nhờ anh à.”

Nếu không phải để Tuyên Vân Chi trải qua những thống khổ cùng đau đớn kia, chỉ sợ là cô không vào được thân thể này.

Nam Cung Vũ đứng dậy, nheo mắt lại nhìn. Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên qua cô.

“Tôi đã đánh giá thấp cô.”

Đôi mắt của Tuyên Vân Chi vẫn nhìn chuỗi số đỏ kia, sau khi con số vừa mới dừng lại, lại giảm xuống bôn số, hiện tại chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ đã thành 58.

Trong lúc này mà cô vẫn còn có thời gian đi hỏi hệ thống 001 trong đầu.

“Giảm xuống bao nhiêu thì tính là hoàn thành nhiệm vụ.”



“20.”

Âm thanh dứt khoát vô cảm vang lên trong đầu cô.

Đôi mắt thâm thúy của cô nhìn Nam Cung Vũ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Ngay sau đó, hiện ra một dòng chữ, chỉ số may mắn của ký chủ: 1.

Giống như biết Tuyên Vân Chi muốn làm gì, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

“Nhắc nhở. Bởi vì chỉ số may mắn của ký chủ bây giờ ngay cả tiêu chuẩn của người bình thường cũng không đạt được, khuyên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Tuyên Vân Chi rũ mắt, che đi sự hưng phấn trong đáy mắt.

Lời hệ thống nói, cô hiểu. Hiện tại chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ vẫn cao hơn người thường, vẫn là thiên chi kiêu tử như cũ, cô không gϊếŧ chết anh ta được.

Mà thân thể này được nuông chiều từ bé, vết thương ở xương bả vai chỉ cần làm động tác mạnh sẽ làm rách miệng vết thương.

Theo lý thuyết, cô nên nghe theo hệ thống, không động vào anh ta.

Nhưng mà, mỗi khi thân thể của nguyên chủ này nhìn thấy Nam Cung Vũ đều có một cỗ oán khí dâng lên.

Cô không kiềm chế được, muốn động thủ.

Nghĩ như vậy, liền ra tay.

Đáy mắt Nam Cung Vũ lạnh lẽo, nhanh chóng cản lại.



Giữa lúc lao vào đánh nhau.

Tuyên Vân Chi có phần yếu thế hơn, nhưng thắng được ở sự linh hoạt khéo léo, có nhiều sát chiêu.

Mà Nam Cung Vũ càng giao thủ với Tuyên Vân Chi càng lâu, càng kinh hãi.

Một cú đấm kéo theo một tia sáng lóe lên giữa những ngón tay cô, xẹt qua má anh ta, ngay lập tức trên má chảy xuống những giọt máu đỏ tươi.

Động tác của Nam Cung Vũ dừng lại, khóe môi cô nhếch lên nở nụ cười, trong mắt mang theo sự hờ hững thản nhiên, động tác càng nhanh hơn, móng vuốt biến thành nắm đấm, đấm mạnh vào huyệt vị trên cổ anh ta.

Nam Cung Vũ lấy lui làm tiến, kỹ thuật chiến đấu được huấn luyện trong quân đội bắt đầu phát huy.

Rất nhanh, anh ta đã phát hiện Tuyên Vân Chi bị thương, dùng sức đảo ngược một cái, dùng sức ấn vào xương bả vai của cô.

Trên mặt anh ta hiện lên nụ cười lạnh.

“Cô vẫn còn non lắm.”

Theo động tác ở tay, cách lớp quần áo cảm nhận rất rõ, có chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Nhưng biểu cảm trên mặt người phụ nữ này không thay đổi chút nào, nhấc chân đá xuống háng, anh ta vô thức đề phòng, ầm, một cái bình hoa bị một cánh tay trắng nõn nắm lấy, hung hăng nện vào đầu anh ta, bình hoa vỡ nát rơi xuống đất.

Người phụ nữ nhanh chóng cách xa anh ta ba mét.

Sắc mặt Nam Cung Vũ vô cùng khó coi, anh ta có thể cảm nhận được máu từ trên trán chậm rãi chảy xuống.