Chương 39

Tuyên Vân Chi nghiêng đầu, mái tóc đen bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Môi đỏ cong lên, cười thành tiếng.

Con số màu đỏ trước mắt lại giảm xuống lần nữa.

Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ đã thành 55.

“Chỉ sợ là Nam Cung tiên sinh giữ không nổi tôi.”

Tiếng cười giòn tan mang theo lời nói đắc ý.

Khuôn mặt Nam Cung Vũ âm trầm nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi rất lâu, đột nhiên, sắc mặt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh.

Đôi mắt nheo lại, hiện lên sự hung ác.

“Đột nhập vào nhà dân, cô nghĩ rằng cô có thể rời đi?”

Dứt lời, cánh cửa vốn khép hờ bị phá vỡ, hơn mười lính đánh thuê mặc quần áo vũ trang đầy đủ xông vào.

“Nam Cung tiên sinh, chúng tôi làm việc thất trách, thật xin lỗi.”

Bọn họ là lính đánh thuê và vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Nam Cung Vũ và toàn bộ ngôi nhà.

Nghe thấy tiếng đánh nhau trong nhà, vội vàng xông vào xem tình hình.

Trong đó có không ít người Tuyên Vân Chi từng gặp một lần.

Nam Cung Vũ nhìn chằm chằm Tuyên Vân Chi.

“Bắt cô ta lại, bất luận sống chết.”

“Vâng, tiên sinh.”



Mười mấy người cầm dao găm trong tay, con dao nhọn lóe sáng chĩa thẳng về phía Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi nhướn mày, lùi về phía sau hai bước.

“Nam Cung tiên sinh, người cho anh đội nón xanh không phải tôi, tội gì phải đem tội xanh này lên người tôi?”

Khuôn mặt cô cười tươi, không mang chút nguy hiểm nào.

Nhưng câu nói của cô lại khiến sắc mặt Nam Cung Vũ càng thêm khó coi.

Đột nhiên, liền nghe thấy tiếng cánh quạt ù ù ầm ầm trên đỉnh đầu truyền đến.

Thanh âm ngày càng lớn, ngay sau đó vách tường phía sau Tuyên Vân Chi ầm ầm một tiếng, nổ tung thành một lỗ hổng.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thuốc nổ!

Ở ngay trong thành phố, cũng dám có người công khai dùng thuốc nổ làm nổ nhà?

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, xuyên qua bức tường bị nổ oanh tạc.

Ngay sau đó, một người mặc bộ quần áo đơn giản, dáng người thon dài, đạp ánh trăng dẫn theo một đám người áo đen vây quanh đi vào.

Dáng vẻ tuấn tú, tiêu sái mang theo khí chất tùy ý bất cần đầy cao quý.

Trên mặt là ý cười nhàn nhạt, mang theo vẻ tà mị.

“Không nghĩ tới trong căn nhà rách nát này lại có thể náo nhiệt tới vậy.”

Giọng nói trầm thấp mang theo sự thờ ơ vốn có từ trong xương tủy.

Chỉ đơn giản đứng ở đó, đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.

Tuyên Vân Chi nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhịn không được hoảng hốt.



Một đôi mắt phương lấp lánh thản nhiên đảo qua cô.

“Còn không tới đây?”

Đôi mắt cô lập tức lóe sáng, đang muốn nhấc chân đi qua.

Liền nghe thấy giọng nói âm trầm của Nam Cung Vũ ở phía sau.

“Muốn chạy à? Để mạng lại đây!”

Dứt lời, đám lính đánh thuê bên cạnh Nam Cung Vũ đã nhanh chóng xuất kích đánh về phía Tuyên Vân Chi.

Tuyên Vân Chi không chút do dự nào định ra tay, nhưng mà còn chưa kịp làm gì đã nghe phịch một tiếng. Một tên lính đánh thuê vừa rồi định tập kích về phía cô, giữa mi tâm ăn một viên đạn, ngã xuống đất.

Một màn bất thình lình này khiến mọi người đều không kịp phản ứng.

Đồng thời nhìn về phía người nổ súng kia.

Liền nhìn thấy Đường Nhất cầm một khẩu súng lục màu đen trong tay, mặt không có biểu cảm gì, tây trang chỉnh tề, dáng vẻ thân sĩ.

“Xem ra Nam Cung tiên sinh đã quên lời khuyên lần trước của tôi rồi.”

Sắc mặt Nam Cung Vũ cực kỳ khó coi.

Súng!

Vậy mà dám nổ súng!

“Tôi và Tư tiên sinh không thù không oán, Tư tiên sinh thật sự muốn đối địch với Nam Cung gia?”

Đôi tay Tư Vân Tà đút trong túi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Nam Cung Vũ một cái.

Anh cất bước đi về phía Tuyên Vân Chi, nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, giống như đang ẩn chứa ý gì đó.