Lúc này, ở biệt thự ở vùng ngoại ô xa xôi.
Là nhà của Nam Cung Vũ.
Toàn bộ căn biệt thự tăm tối, cho đến khi có một chiếc xe Ferrari màu đen xuất hiện trước cổng biệt thự, đèn pha chiếu sáng gần như toàn bộ biệt thự.
Nam Cung Vũ mặc một thân tây trang cắt may tinh tế từ trên xe đi xuống, đi vào trong biệt thự.
Bước vào nhà, trong mắt mang theo sự mệt mỏi. Bởi vì trước đó Nam Cung gia chiếm đoạt công ty của Tuyên gia, bởi vì Tuyên Vân Chi đột nhiên đến bữa tiệc đính hôn kia, khiến một số cổ đông bắt đầu rục rịch, tạo áp lực khiến anh ta không chịu nổi.
Tưởng Tiểu Liên cũng dọn ra khỏi biệt thự từ ngày đó, náo loạn giận dỗi với anh ta.
Mấy ngày nay đều rất bận rộn, vất vả lắm mới có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Cũng nên đi tìm Tiểu Liên, ngày đó cô ta chịu ủy khuất, anh ta sẽ trả lại toàn bộ trên người Tuyên Vân Chi.
Nghĩ đến Tuyên Vân Chi, trong mắt Nam Cung Vũ liền hiện lên sự hung ác.
Kể từ lần gặp trước, Nam Cung Vũ càng để ý đến Tuyên Vân Chi.
Người phụ nữ kia… càng lúc càng không giống trước kia.
Giống như anh ta không thể đọc được cảm xúc gì từ đôi mắt cô, và lúc nào cũng mang sự chuẩn bị đối đầu với anh ta đến cùng.
Thế cho nên anh ta vốn cho rằng cô sẽ ra tay đối phó với việc kinh doanh của Nam Cung gia, nhưng kết quả đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì.
Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ cô cái gì cũng không có, thứ duy nhất cô có thể dùng để trả thù chính là bản hợp đồng hôn nhân.
Nhưng hôn nhân cũng đã giải trừ từ ba ngày trước rồi.
Nam Cung Vũ khẽ cười một tiếng, trong lòng không thèm để ý.
“Tuyên Vân Chi, tôi muốn xem thử xem cô có bản lĩnh gì.”
Nhưng đột nhiên, anh ta đột nhiên nhfin thấy một cái bóng thoáng qua trong phòng.
“Ai?!”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một chùm sáng từ trên tường hiện ra, theo đó là tiếng rêи ɾỉ triền miên không dứt, hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trên màn hình tivi.
“Băng Hàn… chúng ta không thể như vậy, ưm…” Giọng nói yếu đuối nhu nhược vang lên.
“Tiểu Liên, em là của anh, em là của anh!”
Kèm theo đó là tiếng rên thô trầm.
Theo đó trên màn hình là bức tranh mây mưa sống động, động tác kịch liệt vô cùng, từng tiếng mềm mại kia, thân thể quen thuộc kia, khiến khuôn mặt của Nam Cung Vũ trở nên lạnh lẽo cực điểm.
Anh ta nện một quyền xuống sofa, sắc mặt xanh mét.
Người xuất hiện trên màn hình, không phải Tưởng Tiểu Liên thì là ai?
Trong l*иg ngực anh ta bùng lên ngọn lửa giận. Không ngờ mình bị đội nón xanh, có có chuyện gì nhục nhã và phẫn nộ hơn chuyện này?
Toàn bộ thân thể Tuyên Vân Chi đều chìm trong sofa, một tay chống cằm, trước mặt hiện lên một dòng chữ đỏ chót.
Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ: 71, 70, 69, 68, 67,…
Cô nhìn thấy một chuỗi số đang giảm dần.
Cuối cùng dừng lại ở số 62.
Theo đó, tiếng cười như tiếng chuông kêu của cô vang lên trong phòng khách tối tăm này.
“Nam Cung Vũ, người phụ nữ mà anh thích, quả nhiên là người gặp người thích.”
“Tạch” một tiếng, cả phòng khách chợt sáng lên.
Nam Cung Vũ nhìn người công khai xuất hiện trong nhà anh ta, đang ngồi thoải mái trên sofa, trong mắt hiện lên lửa giận và hung ác.
“Cô vào bằng cách nào?”
Có lẽ là một người luôn đứng trên đỉnh cao, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc, nếu chỉ nghe giọng nói, e rằng sẽ thấy Nam Cung Vũ không có chuyện gì.
Ý cười trên mặt Tuyên Vân Chi càng đậm hơn.
“Nam Cung tiên sinh vẫn còn tâm trạng quan tâm chuyện đó?”
Nam Cung Vũ nghe ra sự trào phúng trong lời nói của cô, nắm tay càng nắm chặt hơn, thân hình cao lớn đi về phía Tuyên Vân Chi.
Đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm cô.
“Tôi không cần phải quan tâm đến chuyện đó, bởi vì cô sẽ không có cách nào sống sót rời khỏi đây đâu.”