Tay trái Tuyên Vân Chi sờ lấy khẩu súng bên hông của một vệ sĩ đứng cạnh đó, chậm rãi nâng lên.
“Phịch” một tiếng, chân trái người đàn ông đang chạy trốn bị thương, ngay lập tức ngã xuống đất.
Ánh sáng trong mắt Tư Vân Tà chợt lóe lên, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà mị.
“Kĩ thuật bắn súng không tồi.”
Tuyên Vân Chi ngước mắt, khuôn mặt nhợt nhạt mang theo sự nghiêm túc, lạch cạch một cái, khẩu súng lục trên tay rơi xuống.
Lực phản lại quá mạnh, thân thể cô hiện tại lại quá yếu đuối. Sau khi nổ súng xong vậy mà cũng không thể cầm chắc súng được.
Nhưng mà phát đạn kia là cô cố ý bắn.
Sau đó ngã vào vòng tay của Tư Vân Tà, không hề khách sáo chút nào.
“Nếu còn nghi ngờ gì, cứ nói thẳng với tôi.”
Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi nhíu mày.
Tuyên Vân Chi đột nhiên thẳng thắn không che giấu gì như vậy khiến Tư Vân Tà có chút ngạc nhiên.
Sau khi đưa cô đến bệnh viện, anh đã điều tra mọi tư liệu liên quan đến cô.
Nhưng càng xem thì lại càng thấy sự bất đồng rõ ràng.
Một cô tiểu thư được nuông chiều sống trong nhung lụa từ nhỏ nhất định không thể dám nổ súng gϊếŧ người mà ngay cả một cái nhíu mày cũng không có được.
Sự khác biệt càng nhiều lại càng khiến tâm tư Tư Vân Tà ngứa ngáy.
Quan trọng hơn là người phụ nữ đang nằm trong lòng hắn này đã cứu hắn.
Đúng là thú vị.
Ngồi trên xe, Tuyên Vân Chi vốn dĩ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng người ngồi bên cạnh lại vô lại làm loạn, không ngừng đùa nghịch ngón tay cô, đôi mắt sâu thẳm đầy nguy hiểm không ngừng rơi trên người cô, khiến da gà cô nổi hết cả lên, trong lòng vô cùng cảnh giác.
Chiếc xe Lincoln màu đen chậm rãi đi vào cổng lớn đang rộng mở một ngôi biệt thự.
Cho đến khi cô bước xuống khỏi xe, ngước mắt nhìn mọi thứ trước mắt, mí mắt không khỏi giật một cái.
Đây là biệt thự? Hay là một tòa lâu đài vậy?
Vệ sĩ đứng canh gác ở ngoài cửa vô cùng nghiêm túc.
Bước qua bậc thang đi vào trong, dưới chân là thảm đỏ trải dài, tầm mắt cô bắt đầu nhìn xung quanh đánh giá một lượt.
Giữa phòng khách là ghế sofa bằng da, cầu thang ở phía bên trái, kéo dài hướng lên trên, thang cuốn được chế tạo từ gỗ cao cấp khiến nó mang theo vẻ cổ xưa.
Nhưng ở đây chỉ là một phần nhỏ.
Quét mắt nhìn xung quanh, màu đỏ và đen từ đồ nội thất và trang trí vô cùng bắt mắt
Chiếc bàn pha lê được làm từ mã não màu đỏ như máu được đặt rất tùy ý, giống như nó chỉ là một chiếc bàn tầm thường.
Chén trà lưu ly, đèn trùm trên đỉnh đầu, tất cả đều được làm từ thủy tinh cao cấp.
Tuyên Vân Chi kìm nén cảm giác kích động đang rục rịch trong lòng.
Cô không ngừng tự nhủ thầm với mình, cô chỉ sống ở đây vài ngày, không được trộm đồ, không được lấy trộm cái gì.
Nhưng mà dáng vẻ thèm thuồng này đã hiện rõ trên mặt cô, tất cả đều được Tư Vân Tà thu vào đáy mắt, đôi môi mỏng nở nụ cười tà tứ, bất động thanh sắc bước đến gần cô.
“Thích cái gì?”
Tuyên Vân Chi gần như là vô thức đưa tay chỉ vào viên đá màu đỏ treo trên vách tường.
“Cái kia.”
Vừa nói xong cô liền phản ứng lại, nhìn Tư Vân Tà chớp chớp mắt, có chút xấu hổ.
“Không phải, cái đó… thật ra tôi không muốn.”
Người đàn ông trước mặt làm như không nghe thấy, càng tiến đến gần hơn, hơi thở nhè nhẹ phun lên một bên mặt cô, khiến làn da trắng nõn của cô dần ửng hồng.
“Nếu em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em.”
Tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra, mang đến một loại thân mật khó nói thành lời.
Bất chi bất giác, Tuyên Vân Chi bị hắn ôm vào trong lòng, cùng đi tới chỗ cầu thang.
Ánh mắt cô không kiềm được nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài của người trước mặt.