Chương 12

Một đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm, ánh mắt tà mị khiến cô như bị hút vào, ngây ngẩn cả người.

“Mục đích tiếp cận tôi là gì? Hả?”

Giọng nói trầm thấp vang lên, âm cuối mang theo vài phần cợt nhả.

Tuyên Vân Chi ngơ ngác nhìn hắn, tay vô thức đưa ra, chậm rãi đưa lên vuốt ve khuôn mặt kia, thốt ra.

“Thật đẹp.”

Tư Vân Tà nghe được câu nói ngốc nghếch này, sát ý vừa hiện lên trong mắt lập tức liền bị làm cho buồn cười.

“Tôi đẹp, cho nên em cứu tôi?”

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ vì vẻ ngoài anh tuấn của mình.

Tuyên Vân Chi hoảng hốt, ngay lập tức khôi phục lại tinh thần tỉnh táo.

Giống như là theo bản năng, một tay cô giơ lên đánh về phía cổ Tư Vân Tà, mắng một tiếng.

“Đáng chết, anh dám thôi miên tôi?!”

Tư Vân Ta nâng tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay cô, sau đó đem cô một lần nữa ôm vào trong lòng.

“Bé con, rất cảnh giác nhỉ.”

“Anh!”

Đến hắn cũng không phát hiện giọng nói của mình bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn ôm cô đi đến tầng hai.

“Đi xem phòng của em trước.”

Sau khi Tư Vân Tà đưa cô đi xem phòng của cô, hắn bị Đường Nhất mời đi xử lý việc khẩn cẩn.

Sau khi hắn rời đi, Tuyên Vân Chi đóng cửa phòng lại, trong nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống.

Mới vừa nãy, cô trong nháy mắt giống như ý thức bị khống chế.



Đây là chuyện quái quỷ gì?!

Độ yêu nghiệt của tên Tư Vân Tà kia rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi?

Nghĩ đến đây, Tuyên Vân Chi vội vàng gọi hệ thống 001.

“Vừa nãy tôi bị làm sao vậy?”

“Cô bị hắn mê hoặc.”

Âm thanh lạnh lùng của hệ thống trả lời.

001 nói cô bị mê hoặc, mà không phải là thôi miên.

Nhưng mà Tuyên Vân Chi cũng không quan tâm chuyện này, cái mà cô quan tâm là vừa nãy cô có nói gì không nên nói không.

Hệ thống trả lời rất nhanh.

“Cô nói, hắn lớn lên thật đẹp.”

Tuyên Vân Chi nhướn mày.

“Sau đó còn nói gì nữa không?”

“Sau đó cô liền tỉnh táo lại.”

Thanh âm của máy móc, một chút cảm xúc cũng không có, Tuyên Vân Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức ngã xuống giường.

TMD*, bây giờ không phải ai cũng có thể trở thành Boss phản diện.

(TMD: câu chửi tục của Trung Quốc)

Trước mắt cô liền hiện lên một dòng chữ màu đỏ, chỉ số may mắn của ký chủ là 1.

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Nếu ngăn cản Tưởng Tiểu Liên và Nam Cung Vũ ở bên nhau, cô cần sự trợ giúp.



Ví dụ như… có hai người khác đang thích Tưởng Tiểu Liên.

Tên gì ấy nhỉ?

À đúng rồi, một người là người thừa kế gia tộc M, Hiên Viên Vinh.

Một người khác là con trai độc nhất của Lãnh gia, Lãnh Băng Hàn.

Lãnh gia cũng buôn bán vũ khí giống Tư gia, nhưng lại xếp sau một bậc.



Lúc này trong biệt thự Lãnh gia.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, lúc này lại nghe được một tiếng ‘chát’ vang lên, một cái tát hạ xuống.

Ông Lãnh chỉ vào mặt Lãnh Băng Hàn, tức giận mắng.

“Ai cho mày đi trêu chọc hắn! Ai cho mày cái gan đấy?!”

Lãnh Băng Hàn quỳ trên mặt đất, dáng vẻ chật vật.

“Xin lỗi, ba. Con chỉ vì muốn chia sẻ bớt gánh nặng với ba thôi.”

Ông Lãnh nghe lý do thoái thác này, lại tức giận tát thêm một cái nữa.

“Muốn chia sẻ gánh nặng với tao, hay là vì đứa con gái Tưởng Tiểu Liên, trong lòng mày tự hiểu rõ!”

Nói xong, sắc mặt ông Lãnh tối tăm cảnh cáo hắn.

“Từ giờ trở đi, dừng tất cả công việc trong tay lại, tự kiểm điểm cho tốt!”

Cả người Lãnh Băng Hàn cứng đờ, mãi sau mới lên tiếng.

“Vâng, thưa ba.”

Hai tay rũ bên người gắt gao nắm chặt lại.