Chương 4: Cô bé lọ lem và vương tử

Ba ngày sau, Tần gia vì Triệu Ngọc mà mở một buổi tiệc dạ hội, định giới thiệu Triệu Ngọc với các gia tộc giàu có ở thành phố S, đồng thời cũng muốn xác nhận thân phận vị hôn thê của cô.

Trong bữa tiệc, Sở Thanh Hòa cũng trông thấy Giang Tình, cô ta mặc một chiếc váy trắng dài chấm đất, trang dung tỉ mỉ động lòng người mà rúc vào lòng Tô Ninh, một bộ tư thái chim nhỏ nép người thật ghê tởm.

Cô sớm đã dự đoán được hôm nay cô ta sẽ được Tô Ninh đưa đến bữa tiệc, nên cũng không quá bất ngờ khi gặp được cô ta ở bữa tiệc.

Lúc này, Tần Nguyên và Triệu Ngọc đang bận rôn thiêu sau ông nội Tần xã giao với các gia tộc thân thiết.

Sở Thanh Hòa luôn miệng chặc lưỡi, mấy người này cũng đủ ý tứ.

Giang Tình vốn là đang nói chuyện cùng Tô Ninh, trong lúc bất chợt thấy được Sở Thanh Hòa, cô ta lập tức đi về phía đấy.

Khi cách Sở Thanh Hòa hai bước, cô ta liền dừng lại, cắn chặt môi vẻ mặt đau khổ, bộ dạng như sắp khóc: “Sở tiểu thư, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.” Nước mắt rưng rưng sắp rơi.

Sở Thanh Hòa không nói nên lời, thật không ngờ cô ta sẽ làm trò này trong mỗi bữa tiệc.,Cô cũng rất bất lực a.

Mặc dù đã hủy bỏ hôn ước với Tô Ninh nhưng cô ta vẫn muốn tiếp cận cô ấy.

Cô cảm thấy người phụ nữ này đầu óc có bệnh mà, không muốn để ý tới cô ta, cô đảo mắt muốn đi vòng qua Giang Tình.

Hộ hoa sứ giả Tô Ninh ngay lập tức thay thế vị trí đứng ban đầu của Sở Thanh Hòa, tiến lên ôm lấy Giang Tình, "Sở Thanh Hòa, cô lại làm cái gì vậy?" Sở Thanh Hòa thật hết nói nổi, bạch liên hoa chỉ cần có chút uất ức, liền lập tức có hộ hoa sứ giả vừa không có mắt vừa mất não đứng ra làm chủ, "Tôi không muốn nói chuyện với một lũ ngốc."

Nói xong, cô đi vòng qua bọn họ, không cho hai người có cơ hội để nói chuyện.

Vốn dĩ cô muốn ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp được Tô Mặc và mẹ Tô đến tìm cô.

Mẹ Tô giữ cô lại, vẻ mặt áy náy nói: "Thanh Hòa, chúng ta thật có lỗi với con. Con cũng đừng trách Tô Ninh. Muốn trách thì trách hãy trách dì đi. Tô Ninh nó thật sự yêu con a." nói đến đấy bà cũng bắt đầu khóc nấc lên.

Cô sắp phát điên rồi, mắt cô cũng không mù, tự mình có thể nhìn không thấy, nhưng tai lại không có điếc, nghe rất rõ Tô Ninh nói cái gì.

Có chuyện gì với dì Tô vậy, những đóa tiểu bạch liên là được bán sỉ hay sao, mà một đóa tiếp một đóa để cô gặp được.

Vừa lên tới đã rơi nước mắt, cũng không giống giả bộ một chút nào, yến tiệc long trọng như vậy, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì nữa, không cảm thấy xấu hổ mất mặt sao.

Đúng là một người vừa đi, một người khác đã vội vã đến.

"Mẹ." Tô Mạc bất đắc dĩ gọi.

"Dì Tô không cần nhiều lời, Tô Ninh không thương con, chuyện này không phải là mọi người ai cũng đều biết hay sao, ngài không cần giải thích thay anh ta đâu." Cô một chút cũng không muốn giả bộ, thẳng thắn nói

.

Dì Tô bật khóc, "Không phải vậy đâu, không phải như vậy ..."

"Mẹ, ngài đừng coi mọi người là đồ ngốc." Tô Ninh ra hiệu cho cô nhìn về phía Tô Ninh và Giang Tình vẫn còn đang ôm nhau ở đằng xa.

Trương Tố lúng túng lau nước mắt, "Tố di, Tố di thật sự cũng không biết, là người phụ nữ đó đã dụ dỗ A Ninh. Con cứ yên tâm, Tố di sẽ cho con một lời giải thích vừa lòng."

Sở Thanh Hòa liếc mắt: "Dì Tô thật sự không biết sao? hay là dì đang chắc chắn," cô cố ý dừng một chút, "Con đây khẳng định là rất thích Tô Ninh đi, nhất định không phải anh ấy thì không gả. Dì Tô đang nghĩ cưới con rồi, thì có thể nắm chặt Sở gia trong tay phải không ."

"Con nói như vậy thật sự là oan uổng cho Tố di rồi." Trương Tố lo lắng nói.

"Nhưng là Tô Ninh lại nói với con rằng mẹ anh ta nói với anh ta rằng, anh ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đến khi cưới được con rồi đến lúc đấy anh ta muốn làm gì thì làm. Anh ta còn nói rằng anh ta không muốn chịu đựng điều đó dù chỉ một giây thôi." Sở Thanh Hòa sắc mặt âm trầm nói.

Cô nhìn thẳng vào Trương Tố nói, "Dì Tô, dì cho rằng là ai đang nói dối đây?"

"Con cũng không phải đồ ngốc." Cô hừ lạnh đẩy tay Trương Tố ra, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Tô Mạc cũng nói với mẹ mình vài câu, rồi vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi to sau lưng Sở Thanh Hòa, "Chị Thanh Hòa, chị Thanh Hòa."

Sở Thanh Hòa đi đến hoa viên mới dừng lại, xoay người nhìn Tô Mạc, "Tôi không phải đã nói chúng ta về sau không cần gặp mặt sao?"

Tô Mạc đột nhiên kéo Sở Thanh Hòa, đem cô ôm chặt trong vòng tay của mình, dùng tay phải giữ chặt eo cô còn đặt tay trái lên xương cánh bướm của cô.

Sở Thanh Hòa đặt hai tay lên trước ngực Tô Mạc không ngừng giãy giụa, "Tô Mạc, cậu đang làm gì vậy?"

Tô Mạc cúi người ghé sát bên tai Sở Thanh Hòa, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, khiến toàn cơ thể cô dần dần mềm nhũn, từ từ nghiêng người tựa vào Tô Mạc.

Đèn đường mờ mờ tối, cho nên cô không nhìn thấy rõ biểu cảm của Tô Mạc, chỉ nghe thấy tiếng cậu thì thầm bên tai: “Thanh Hoà, đừng giận tôi, để tôi nói cho em biết một bí mật này nhé có được hay không, chỉ nói cho một mình em biết có được hay không?"

Dứt lời Tô Mạc lại càng ôm chặt cô hơn, "Tô phu nhân không phải là mẹ của tôi cùng đại ca, bà ấy là mối tình đầu của ba tôi."

Sở Thanh Hòa nghe điều đó rất khϊếp sợ.

[Sao cốt truyện đột nhiên sụp đổ không có giới hạn thế này, không phải nói Tô gia một nhà tương thân tương ái sao, như thế nào lại có dưa lớn như vậy ăn]

* ý của nữ chính ở đây là có chuyện lớn để hóng.

[ ký chủ, tôi cũng không biết, nơi này hết thảy đều có vẻ rất bình thường, không có bị ngoại lực can thiệp vào. ]

[Hơn nữa, Tô Mạc không phải là một thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời hay sao, như thế nào cô lại cảm thấy mọi người xung quanh cũng có chút kỳ quái.] Cô cảm thấy kể từ khi cô đến đây, những người xung quanh cô ấy cũng có chút xa lạ.

[Có lẽ là bởi vì yêu mà không thể có được đi. Khụ khụ]

Sở Thanh Hòa và hệ thống trao đổi quên hết cả xung quanh, Tô Mạc ở một bên nhận thấy cô dường như không tập trung, vì vậy cậu nhéo nhẹ eo Sở Thanh Hòa, hôn nhẹ lên khóe môi cô, "Bảo bối, có không chuyên tâm."

Sở Thanh Hòa lập tức bị một loạt hành động này làm cho giật mình, mất phương hướng, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Mạc, trên mặt ửng hồng, vành tai cũng hơi ửng đỏ.

anh ta, anh ta,, anh ta đang làm cái gì nha, nụ hôn đầu của cô, mất rồi! ! !

Tô Mạc bị phản ứng của Sở Thanh Hòa khiến anh thấy rất đáng yêu, còn muốn hôn cô thêm lần nữa, đột nhiên trong sảnh tiệc vang lên tiếng hét, Sở Thanh Hòa sợ hãi run lên, Tô Mạc lập tức xoa đầu cô trấn an.

* Từ đây có sự thay đôi về vai vế giữa Sở Thanh Hòa với Tô Mạc không còn là đối tượng của anh trai với em chồng nữa nên tôi sẽ đổi xưng hô từ tôi _ cậu, chị _ em. sang tôi _ em , anh_em.

"Em..em.em đi xem là chuyện gì xảy ra." Cô lắp bắp nói, thuận thế tránh khỏi cái ôm của Tô Mạc.

“Cùng nhau đi.” Tô Mạc nắm tay cô đi về phía sảnh tiệc.

[Ô ô ô, mất rồi, nụ hôn đầu của tôi, làm thế nào bây giờ]

[Ký chủ, không phải vậy, anh ta chỉ hôn khóe miệng của ngài thôi. ]

[Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, anh ta, anh ta...]

[ Ký chủ bắt anh ta chịu trách nhiệm, để anh ta chịu trách nhiệm nha ] Hệ thống hưng phấn hét lớn.

[Mới không cần] Sở Thanh Hòa ngạo kiều nói.

Sở Thanh Hòa sóng vai cùng Tô Mạc bước vào đại sảnh buổi tiệc liền nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở một góc, tự hỏi không biết mọi người đang thảo luận điều gì.

Bên kia truyền đến tiếng Triệu Ngọc đang khóc đứt quãng cùng với tiếng Tần Nguyên thỉnh thoảng gầm lên giận dữ.

Khi đến gần hơn, cô thấy Giang Tình đang che mặt ngồi dưới đất, trên người vẫn đang khoác áo khoác của Tô Ninh.

Sở Thanh Hòa nhìn xung quanh những người đang vây xem, và cuối cùng nhìn thấy một người quen, bước tới gần hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Cố Yên Nhiên đến gần côv nhỏ giọng thì thầm: "Mới vừa rồi ông nội tần cùng Triệu tiểu thư phát hiện Tần Nguyên ở đây với Giang Tình , ừm..."

Cố Yên Nhiên nháy mắt với Thanh Hòa và cho cô ấy một cái nhìn "cậu hiểu mà", "Ông nội Tần trực tiếp cho Giang Tình một cái tát."

Bên kia, Tần Nguyên đang tranh chấp cùng với ông nội Tần, Triệu Ngọc ở một bên thương tâm vô cùng, đối với ông nội Tần nói: "Ông nội Tần, cuộc hôn nhân giữa con và A Nguyên có lẽ nên hủy bỏ, bởi vì con thật sự không có phúc để hưởng thụ cuộc hôn nhân này ." Cô ấy che mặt bật khóc nức nở.

Tới đây, ông nội Tần rất thất vọng với Tần Nguyên, "A Ngọc, con yên tâm, ông chỉ thừa nhận mình con là con dâu của nhà họ Tần này. Nếu A Nguyên khăng khăng muốn làm theo ý mình, vậy thì hãy dọn ra khỏi Tần gia đi, khi nào nghĩ thông suốt thì hãy quay trở lại."

"Ba—" Mẹ Tầnbước lên trước vội vàng kéo tay áo của Tần Nguyên, "Mau xin lỗi ông nội đi, mau."

"Tại sao, mọi ngươi đều muốn ngăn cản con, hôn ươcs này cũng không phải là con đáp ứng, là người Tần gia muốn kết hôn, chứ không phải là Tần Nguyên con muốn!"" Tần Nguyên gầm lên giận dữ.

Ông nội Tần lắc đầu: "A Nguyên, ta chưa từng quyết định hôn ước của con, con quên rồi sao? Là con, chính con đã hứa, hiện tại lại là chính con thất hứa."

Tần Nguyên không thể tin được, "Không thể nào, không thể nào, tại sao con lại không có chút ấn tượng gì."

"Đi thôi," ông cụ Tần nói với Triệu Ngọc. Không thèm nhìn đến Tần Nguyên, người nhà họ Tần liền cùng nhau rời đi.

Những người chủ trì yến tiệc của nhà họ Tần đều đã rời đi, bọn họ cũng không cần ở lại nữa.

Đoán chừng chuyện nhà họ Tần sau này sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong tiệc trà của các phu nhân trong giới quyền quý.

Buổi tiệc cuối cùng cũng chỉ vội vàng qua loa rồi kết thúc, Sở Thanh Hòa cũng theo ba Sở và mẹ Sở về nhà.

Ra đến cổng đột nhiên Tô Mạc đến tìm cô, "Con chào chú dì, con có chuyện quan trọng cần nói với chị Thanh Hòa ạ."

"Đi đi, sớm một chút chở về." Mẹ Sở nghịch ngợm nháy mắt với cô, đẩy nhẹ cô một cái.

Thừa dịp đấy Tô Mạc khoác áo khoác lên người cô, ôm cô đi ra ngoài.

Biệt thự của tứ đại gia tộc về cơ bản đều ở cùng một khu, mà nhà Sở Thanh Hòa chỉ cách nhà Tần Nguyên một đoạn, cho nên Tô Mạc cứ như vậy cùng Sở Thanh Hòa đi bộ về nhà.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, mọi thứ dường như trở nên yên tĩnh, hai người nhìn nhau không nói nên lời, Sở Thanh Hòa đột nhiên nhớ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng có chút phiền não, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ thật kỳ lạ.

Mượn đêm đen cô nhiều lần lén lút liếc nhìn Tô Mạc. Lại bị Tô Mạc bắt gặp khi đang lén lút nhìn trộm, "Em có gì muốn nói với tôi không?"

Tô Mạc lại cười buồn nói, "Tôi có chuyện muốn nói với em."

"Tôi thích em khi ở cửa hàng điểm tâm ngày hôm đó, chính là nhất kiến trung tình." Tô Mạc đột nhiên dừng lại, đặt hai tay lên vai cô, nghiêm túc nói: "chính là, tôi chưa từng có cảm giác này, giống như nhìn thấy em, tim của tôi đột nhiên không cách nào khống chế được mà đập nhanh."

Trong lòng Sở Thanh Hòa căng thẳng, anh ta chẳng lẽ đã phát hiện chính cô thay đổi một linh hồn mới đi, chẳng lẽ cô đã để lộ ra cái gì rồi? cái thế giới này đã không quá tập trung nhiều đến thiết lập nhân vật, đều là do cô còn khuyết thiếu kinh nghiệm đi.

Sau đó, cô nghe thấy Tô Mạc tiếp tục nói: "Tôi so với em chỉ nhỏ hơn một tuổi, tôi có thể làm bất cứ điều gì em muốn, em có thể cho tôi một cơ hội được chứ?"

Sở Thanh Hòa nhìn chằm chằm Tô Mạc một hồi lâu, nghiêm túc trả lời anh, "Xin lỗi, em không muốn mạo hiểm đi thích một người."

Tô Mạc lắc đầu, "Không quan hệ, vậy thì tôi sẽ theo đuổi em, nếu như em vẫn không thích bất kỳ ai vậy tôi sẽ luôn ở bên cạnh em. Nếu đến một ngày nào đó em chấp nhận mở lòng mình, vậy thì hãy ưu tiên cân nhắc tôi, được chứ ?"

""Được"

Nửa đêm, Sở Thanh Hòa vẫn còn đang lăn lộn trên giường khó ngủ, có chút phiền não, nhưng cô lại không biết phải làm sao.

“Ai nha, thật là phiền a!” Sở Thanh Hoà vùi đầu vào trong chăn, cưỡng bách chính mình chìm vào giấc ngủ.