Chương 5: Cô bé lọ lem và vương tử

Sau khi Tần Nguyên rời khỏi nhà họ Tần, anh trực tiếp chuyển đến sống chung với Giang Tình.

Gần đây anh ta dự định thành lập công ty riêng, hiện tại đang cùng Chu Mẫn Hành kêu gọi vốn đầu tư khắp nơi, các cuộc hẹn với Giang Tình cũng dần ít đi, có khi cả ngày cũng không gặp mặt nhau.

Tô Ninh chính là thừa dịp này mà chui chỗ trống, thường thường sẽ đến an ủi Giang Tình một chút, mà Giang Tình cũng nhân lúc Tân Nguyên không có đây mà cùng Tô Ninh hẹn hò.

Ngày hôm đó, khi Giang Tình đang làm việc phục vụ cho một nhà hàng, cô ta đã vô tình phục vụ nhầm món ăn cho một khách hàng, bị khách hàng tức giận mắng to.

Đến khi dọn bàn cô ta lại vô tình làm đổ nước canh lên người khách, khiến người quản lý khó chịu liên tục giáo huấn cô ta.

Lúc này, Tô Ninh bỗng xuất hiện như một vị cứu tinh tiến lên giúp cô giải vây, còn vị khách kia cũng vì nể mặt mũi của đại thiếu gia nhà họ Tô và không còn truy cứu việc vừa rồi nữa.

Quản lý cũng trực tiếp cho Giang Tình nghỉ một ngày, "Cô hôm nay về nghỉ ngơi trước đi, điều chỉnh tốt trạng thái, lần sau mà còn như vậy thì cũng không cần tới làm nữa." Giang Tình cúi thấp đầu, "Vâng....Thực xin lỗi."

Cô ngước mắt nhìn đến Tô Ninh còn đang đứng trong đại sảnh chờ cô, mọi uất ức lập tức dâng trào lên trong lòng.

Cuối cùng không kìm được mà nhào vào trong lòng Tô Ninh, thấp giọng nức nở.

Tô Ninh đau lòng ôm Giang Thanh vào lòng an ủi: "Tần Nguyên rốt cuộc là chăm sóc cho em như thế nào a?"

"Ô ô ô ô.... anh ấy gần đây rất bận rộn, em biết anh ấy cũng rất áp lực, nên muốn vì anh ấy mà chia sẻ một chút gánh nặng.

"Tình Tình, em thật ngốc, anh ta như vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho em được đây, đi, em cùng anh rời đi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."

Trong lúc hai người đang bày tỏ tấm lòng chân thành của nhau, thì Tần Nguyên mặt phủ băng sương từ đâu xuất hiện, vừa hay chính là nhìn thấy hai người họ ôm nhau không buông trong đại sảnh.

Trong lúc lửa giận xông lên, anh ta lao tới giáng cho Tô Ninh một đấm, hai người họ cứ như vậy mà lao vào đánh nhau.

“Đừng đánh nữa a,” Giang Tình thì đứng một bên vừa khóc vừa nói, “Tất cả đều là lỗi của em, đừng đánh nữa a.” Hai người

đánh nhau hết sức ác độc, khi nhân viên bảo vệ tiến đến kéo họ ra, mặt cả hai đều bị đánh tới bầm dập.

Tân Nguyên đánh vào khóe miệng Tô Ninh đến chảy máu, Tô Ninh cũng không kém, đấm một đấm vào mặt của Tần Nguyên khiến cho một bên mặt anh ta sưng vù.

Tần Nguyên nới lỏng cà vạt, tay kéo Giang Tình vẫn đang không ngừng khóc , "Hôm nay tôi sẽ ghi nhớ chuyện này, Tình Tình vẫn còn là bạn gái của tôi, cậu tốt hơn là tránh xa cô ấy ra." Nói xong, anh ta kéo Giang Tình rời đi.

"A Nguyên, không phải vậy ... không phải vậy... em có thể giải thích." Giang Tình lảo đạo chạy theo phía sau Tần Nguyên giải thích.

Ngày hôm sau.

Chuyện Tần Nguyên cùng Tô Ninh đánh nhau vì tranh giành một người phụ nữ tại nơi đông người được lan truyền rộng rãi trong các gia đình giàu.

Hai tiểu bối gây nên chuyện khó coi mất mặt như vậy, sự hợp tác giữa nhà họ Tô và nhà họ Tần cũng vô cùng xấu hổ.

Sở Thanh Hòa gần đây đang đến công ty học tập cũng không có cơ hội gặp mặt với Giang Tình và những người xung quanh cô ta.

Lúc này cô đang ngồi trong văn phòng, nhàm chán mà ngẩn người.

Nghe hệ thống báo cáo về tình hình gần đây của Giang Tình.

[Vở kịch mà tôi sắp xếp cuối cùng cũng có cơ hội lên sân diễn rồi. ]

Lần này cô sẽ không xuất hiện với tư cách là một nữ phụ xấu xa, không biết mấy người họ có còn được như trước hay không.

[Di? Ký chủ ngài nói cái gì nha.]

[Nhà hàng đó đứng tên của tôi, tôi cố ý nhận Giang Tình vào làm, đồng thời cũng đã ra lệnh cho những người khác xa lánh cô ta, vốn dĩ tôi muốn cho cô ta nếm thử chút khổ sở mà thôi. ]

Không ngờ còn thu được một bất ngờ lớn hơn nữa, ba người bọn họ lại có thể gặp nhau trong tình huống như thế.

Thật là trùng hợp, cô đúng là chưa có làm cái gì cả a.

[ ký chủ, ngài thật là xấu nha! ]

[Tôi làm việc rất chuyên nghiệp đấy!]

Đêm xuống.

Sở Thanh Hòa đứng trước gương chọn trang phục sẽ mặc trong buổi tiệc tối nay, cô đã sắp tốt nghiệp cấp ba, cha Sở dự định sẽ để cô từ từ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Gần đây tham gia không ít các buổi tiệc kiểu này, cô ấy có chút chịu không nổi.

Hầu hết những bữa tiệc này đều được tổ chức cho những tiểu bối như cô, những người sắp tốt nghiệp, rất nhiều gia đình đã bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế tương lai của họ.

Sau khi cô từ hôn, cha Sở đã quyết định để cô tiếp quản công ty.

Để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong tương lai và xử lý tốt nhân mạch của mình, cô phải tham dự các bữa tiệc như vậy.

Cô chọn cho mình một chiếc váy đuôi cá màu bạc, đeo chiếc vòng cổ ngọc trai đắt đỏ, để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon thả, trang điểm một cách tinh tế mà không kém quyến rũ, khiến cho cô càng thêm rạng rỡ lóa mắt.

Cô hài lòng gật đầu một cái.

Nhìn mình trong gương, thật là xinh đẹp a, hôm nay tâm tình cô không tệ, rất thích hợp để mặc những bộ trang phục xinh đẹp.

Tâm trạng tốt kéo dài cho đến khi cô bước vào bữa tiệc liền kết thúc.

Ai, có một số người chính là âm hồn bất tán a.

Vừa bước vào buổi tiệc, cô đã nhìn thấy rất nhiều người quen.

Tần Nguyên mặc dù bị đuổi khỏi nhà họ Tần, nhưng anh ta thực sự là người thừa kế duy nhất của một thế hệ nhà họ Tần, tất nhiên anh ta không thể thiếu trong những bữa tiệc này, với tư cách là bạn gái Giang Tình tất nhiên cũng có mặt, còn có cả Tô Ninh và Tô Mạc.

Chỉ bất quá khác với dĩ vãng, những người ngày xưa xum xoe nịnh nọt Tô Ninh thì bây giờ đang lấy Tô Mạc làm trung tâm mà hỏi han ân cần.

Đây chính là gió chiều nào theo chiều đó nha.

Quả nhiên, cô vẫn không thể thoát khỏi quy luật của các bữa tiệc trong văn Mary sue mà, ngay khi Sở Thanh Hòa còn đang trò chuyện vui vẻ với một vị tiểu thư trẻ tuổi, Giang Tình đã sáp lại gần cô.

Một bộ muốn nói lại thôi, hai tay luống cuống nắm lấy trang phục trên người, rồi dùng một đôi mắt đầy thẳng thắn nhìn vào Sở Thanh Hòa, "Cô Sở, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?" Sở Thanh Hòa nhìn bộ dạng của cô ta chỉ cảm thấy đầu lại muốn đau rồi.

Có chuyện muốn nói sao không thể nói cho tử tế sao, lần nào cũng phải làm hành động gây hiểu lầm như vậy.

Cô thật đúng là ăn không tiêu cái bộ dáng giục cự còn nghênh này.

Sở Thanh Hòa nói lời xin lỗi với vị tiểu thư bên cạnh, rồi đi thẳng đến chỗ Giang Tình, "Đi thôi, Giang tiểu thư." Trong lòng cô đang không ngừng phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi, cô thực sự muốn phân liệt tâm thần luôn a.

.

Khi hai người đến phòng nghỉ , Sở Thanh Hòa đi đến ghế sofa ngồi xuống trước, "Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?"

Giang Tình còn không có quên làm bộ làm tịch, một bộ dáng yếu đuối vô lực, ấp úng nửa ngày không nói ra lời,

Sở Thanh Hòa cứ như vậy mà xem cô ta muốn biểu diễn cái gì.

Đại khái là cảm thấy như vậy quá nhàm chán, Giang Tình lập tức thu hồi bộ dáng tiểu bạch hoa đáng thương, cao ngạo nhìn Sở Thanh Hoà trịch nói: "Sở tiểu thư, người trong lòng Tô Ninh chính là tôi, đại tiểu thư cao quý cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."

Sở Thanh Hòa cong môi khinh thường.

Cô lại không thích Tô Ninh, cùng cô nói những cái này thì có ích gì.

Bất quá Giang Tình này thật không đơn giản đâu. Diễn xuất thực sự tinh vi a. Thật đúng là một đóa bạch liên hóa có trái tim màu đen mà,

Cô khẽ mỉm cười, ngắm nghía bộ móng tay mới làm, thản nhiên nói: "Phải không, nhưng tôi một chút cũng không thích anh ta, vậy thì liên quan gì đến tôi?"

"Sở tiểu thư đừng mạnh miệng, những người giàu có như các người làm sao có thể hiểu được tình yêu đích thực là gì."

Cô nhún nhún vai, thái độ thờ ơ, "Giang Tình, nếu Tần Nguyên không có tiền có thế, cô có còn nghĩ hai người là tình yêu đích thực hay không?"

Giang Tình hết sức tức giận, "Sở tiểu thư, cô đừng sỉ nhục người khác."

Cô cảm thấy có chút buồn cười, "Đây có phải là sự thật hay không? Nhìn cô bây giờ xem, nếu không có Tần Nguyên, buổi tiệc hôm nay có thể cả đời này cô cũng sẽ không được đến đâu.”

Có tiếng bước chân từ ngoài phòng nghỉ truyền đến

Giang Tình lập tức lại biến thành một bông hoa trắng nhỏ, nước mắt lăn dài trên má, "Cô Sở, không phải như vậy ... Tôi không phải."

Sở Thanh Hòa thực sự có chút bội phục cô ta, tùy thời tùy chỗ đều có thể diễn xuất được.

Nước mắt nói đến là đến, nói đi là đi.

Cô thật đúng là làm không được, đây là diễn cho Tần Nguyên hay vẫn là vì Tôn Ninh nhìn đây.

Tiếp đó Tần Nguyên đi vào phòng, cau mày thật chặt, không nói lời nào.

Anh ta liếc nhìn Sở Thanh Hòa, không nói gì và nhìn bộ dạng của Giang Tình một cách thờ ơ.

Sở Thanh Hòa cảm thấy Tần Nguyên có chút kỳ lạ, bình thường như vậy không phải là đã tiến lên lớn tiếng chỉ trích cô rồi hay sao.

Chẳng lẽ giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy Tần Nguyên như vậy, Giang Tình lập tức hoảng sợ lao vào trong lòng Tần Nguyên, Tần Nguyên ôm Giang Tình không nói một lời đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào.

Sở Thanh Hòa bị thái độ của anh ta làm cho không biết là sao rồi.

Sau khi hai người rời đi, Sở Thanh Hòa hỏi hệ thống [Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, tại sao bầu không khí lại kỳ lạ như vậy. ]

[Tôi không biết, Ký chủ]

[Chuyện gì đã xảy ra sau khi hai người họ rời khỏi nhà hàng hôm đó? ]

[Không có chuyện gì a, bất quá gần đây Tần Nguyên có trở về Tần gia. ] Hệ thống bổ sung nói.

Một lúc sau, Triệu Ngọc đã trả lời câu hỏi này giúp cô rồi.

Triệu Ngọc sắc mặt tái nhợt, trong mắt tựa hồ có nước mắt, "Sở tiểu thư, cô có thể giúp tôi sao?"

"Đã phát sinh chuyện gì sao?"

" Ông nội Tần sắp không xong rồi, Tần gia bây giờ đấu tranh nội bộ đặc biệt găy gắt"

Nói tới đây Triệu Ngọc lại nhịn không được khóc thành tiếng.

"Ông nội Tần muốn sau khi Tần Nguyên kết hôn với tôi thì mới giao cổ phần của ông ấy cho Tần Nguyên. Tần Nguyên không chịu buông tay Giang Tình. Anh ta ép tôi ký vào bản thỏa thuận hôn nhân với anh ta, nói rằng sau này anh ấy sẽ bồi thường cho tôi, nhưng tôi không muốn."

Sở Thanh Hòa lau nước mắt cho Triệu Ngọc, thật là khiến cho cô tam quan hoảng sợ a.

Tần Nguyên này vừa muốn quyền lực lại vừa muốn chân ái, thỏa thuận hôn ước thật khiến người ta ghê tởm, thật đáng thương cho Triệu Ngọc mà dụng.

Triệu Ngọc kích động nắm chặt tay Sở Thanh Hòa, "Cô Sở, bây giờ tôi chỉ muốn báo thù dù phải trả giá như thế nào tôi cũng chấp nhận, báo thù cho cha mẹ tôi. Anh ta là người đầu tiên tôi muốn trả thù, là anh ta lấy oán trả ân." Nói đến cuối cùng cô ta tựa như phát điên.

Sở Thanh Hòa ôm Triệu Ngọc vào lòng vỗ nhẹ vào lưng cô. Nghe cô kể về quá khứ mười mấy năm về trước.