"Được." Giọng Tô Ninh tựa hồ có chút khàn khàn.
Cũng sớm đã đi tìm sự giúp đỡ của nhiều người bạn khác của anh, dù quan hệ tốt hay xấu, thì từng người họ đều từ chối anh không chút do dự.
Chỉ trong một ngày, anh đã nếm trải được đủ loại nhân tình ấm lạnh của con người.
Anh đã rơi xuống đấy vực sâu, anh ta giờ phút này không còn lựa chọn nào khác.
Nhung anh không hề hối hận, người nhà không hiểu anh ta cũng không sao, mọi người chỉ trích anh ta cũng không để ý, anh ta đã có được thứ mình muốn.
Sự trả giá của anh cuối cùng cũng được hồi báo, bây giờ Tình Tình là của anh rồi. Là Tô phu nhân của mình anh.
"Tốt lắm, chúng ta sẽ gặp nhau ở quán bar Moonlight vào lúc hai giờ."
Phó Tấn lập tức gửi tin nhắn cho Sở Thanh Hòa sau khi hoàn thành việc được giao.
Phó Tấn: Sở tiểu thư, tôi đã hoàn thành việc mà cô giao rồi.
Sở Thanh Hòa: Tốt lắm, cảm ơn anh! Ngày khác sẽ mời anh ăn cơm.
Phó Tấn: Không có gì đâu, chỉ một cái nhấc tay.
[Ký chủ, bởi vì Phó Tấn can thiệp vào, bộ dáng sa sút của Tô Ninh đã thay đổi, còn bên kia Tần Nguyên đang cùng Giang Tình nói chuyên yêu đương, hai người thân mật như một đôi tiểu tình nhân. ]
Hệ thống báo cáo tình hình cho Sở Thanh Hòa đang điên cuồng mua sắm.
[Tiểu thống, thật có khả năng nha, ngươi còn có thể biết dùng tư "nói chuyện yêu đường" rồi sao]
Hệ thống nghiêm túc nói [Tôi là hệ thống có tư chất cao]
Sở Thanh Hòa có thể tưởng tượng ra bộ dáng hệ thống ưỡn ngực một cách nghiêm túc, vỗ ngực kiêu ngạo và nói ra câu này. Cô cảm thấy có chút dễ thương trên mặt cuối cũng cũng nở nụ cười.
[Hệ thống, bên kia Giang Tình đã xảy ra tình huống gì? ]
[Cả hai dường như đã quên mất sự thật rằng Giang Tình chính là Tô phu nhân. Tần Nguyên yêu cầu Giang Tình đợi anh ta một thời gian, Giang Tình rõ ràng là yêu Tần Nguyên, Tô Ninh cuối cùng cũng chỉ có thể lấy giỏ tre múc nước. Hệ thống suy đoán Tần Nguyên gần đây có thể có động thái lớn, mời ký chủ cẩn thận]
Sở Thanh Hoà không khỏi đối với hai người khịt mũi coi thường, bọn họ thật đúng là không quan tâm hết thảy mọi chuyện, hiện tại Giang Tình vẫn là Tô phu nhân, còn chưa có ly hôn đâu, hai người liền vội vàng công khai nói chuyện yêu đương tại nơi đông người. Thật đúng là thoải mái mà.
Giang Tình lúc sáng còn tuyên thệ chủ quyền với cô, bày ra tư lái của Tô phu nhân, nhưng bây giờ cô ta lại lao vào vòng tay của người khác, nói rằng đó mới là tình yêu đích thực. Thực sự là buồn cười.
Trong mắt Giang Tình, mọi cái giá Tô Ninh phải bỏ ra đều không đáng nhắc tới đi, có lẽ sau khi cô nói cho cô ta biết việc Tô Ninh đã bị đuổi ra khỏi Tô gia, thì con người này trong mắt Giang Tình đã trở nên vô dụng rồi.
Sở Thanh Hoà mặc dù đã đoán trước được điều này, nhưng trong lòng không khỏi có chút buồn bực, có vài người chính là không chút kiêng kỵ chà đạp lòng chân thành của người khác, đem tình yêu xem như trò đùa.
[Tần Nguyên, hắn muốn kết hôn với Giang Tình sau khi nắm giữ được quyền quản lý Tần gia. ] Nếu Tần gia không còn thuộc về Tần Nguyên nữa, hắn và Giang Tình không biết sẽ ra sao. Tất nhiên Sở Thanh Hòa sẽ nỗ lực hết sức để tạo điều kiện thuận lợi cho chuyện này sảy xa.
[ yên tâm đi, Tần Nguyên không còn khả năng tạo ra sóng lớn gì. ]
[Tốt lắm, ký chủ, chúc ngài có khoảng thời gian vui vẻ! ! ]
[Cảm ơn !]
Sở Thanh Hà đang đi mua đồ trang sức, đồ trang sức tỏa sáng dưới ánh đèn càng chói mắt hơn, mỗi món đồ trang sức đều có vẻ đẹp riêng.
Sở Thanh Hòa đang thử từng mẫu dây chuyền và vòng tay khác nhau.
Cái này thật đẹp, muốn mua.
Ừm, cái nhìn cũng hay đấy. muốn mua.
Làm gì để giải buồn, đương nhiên chỉ có mua mua mua thôi.
Điều hạnh phúc nhất của người phụ nữ là mua, mua, mua, mua, mua, mua, Sở Thanh Hòa điên cuồng mua sắm, cô dự định sẽ tiêu hết số tiền nguyên chủ để dành trước khi rời đi.
Cô đã hoàn thành tâm nguyện giúp nguyên chủ, chút thù lao nho nhỏ này hẳn là nguyên chủ sẽ không keo kiệt như vậy đi.
Vâng, chắc chắn là không. Cô ấy chỉ yêu cầu đổi lại một cái gì đó.
Cô đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nên mỉm cười tiếp nhận chút tôn trọng này.
Chỉ trong chốc lát, Sở Thanh Hoà đã mua liền mấy bộ trang sức, hiện cô đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhịn không được mở hộp trang sức ra nhìn cái này, sờ cái kia.
Tất cả đều bỏ ra xem thật tốt! ! !
[Hệ thống, tôi có thể mang chúng theo khi rời khỏi thế giới này không?]
Sở Thanh Hòa không đành lòng chia tay với những món đồ trang sức mà cô ấy đã tiêu tốn rất nhiều tiền mới mua được, đây là báu vật của cô, cô thực sự muốn mang chúng đi theo a.
[Ký chủ, không thể nga, chúng ta là một hệ thống chính quy, không thể lấy đồ vật của tiểu thế giới .]
Sở Thanh Hoà có chút bất mãn chu môi, hướng hệ thống nũng nịu, khiến hệ thống nội tâm mềm nhũn không biết phải làm sao," những thứ này đều là tôi mua, đều là của tôi, tôi phải mang theo chúng,thật sự không được sao."
Sở Thanh Hoà đặc biệt nhấn mạnh thêm với hệ thống.
Hệ thống cũng có chút rối rắm, nó cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, sổ tay nhiệm vụ cũng không viết cụ thể có được hay không.
Hệ thống giằng co một hồi, [Vậy thì... tốt, ký chủ, ngài chỉ có thể lấy một thứ, tương lai đến tiểu thế giới tiếp theo cũng chỉ có thể lấy một thứ]
Sở Thanh Hòa nghe vậy không khỏi vui mừng khi nhận được sự cho phép của hệ thống ,
nhưng đến khi nghe hệ thống nói chỉ có thể lấy một thứ, tâm cô lập tức lại rơi xuống đáy vực.
Tâm trạng của Sở Thanh Hòa lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Cô nhìn những thứ trong tay, rồi nhớ lại những thứ quan trọng nhất đối với cô ở thế giới này.
Cuối cùng, trong rất nhiều thứ chọn ra một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này không có đá quý sáng lấp lánh, thậm chí còn được khảm bằng những viên kim cương nhỏ vụn, nhưng hình dáng rất độc đáo, trên mặt gắn có một chiếc vương miện nhỏ. Mỗi chóp của vương miện đều gắn một viên kim cương nhỏ.
Sở Thanh Hòa hy vọng rằng trong tương lai cô ấy có thể gặp được một người mà cô ấy thích và người đấy cũng thích cô.
Thế giới trong tương lai quá cô đơn, nhưng cô cũng muốn có ai đó cùng cô đi tiếp con đường này.
Có lẽ cô sẽ lý trí từ chối anh, hoặc có thể anh sẽ đợi cô ở một thế giới nào đó.
Để lại cho mình cô một hồi tưởng niệm.
Hệ thống cẩn thận thu hồi chiếc nhẫn Sở Thanh Hòa đã lựa chọn, lại nhấn mạnh một lần nữa, [Được rồi, ký chủ lựa chọn không thể thay đổi, về sau ký chủ có thể trực tiếp lấy đi đồ vật trong không gian hệ thống]
[Được rồi, cảm ơn người, hệ thống! !]】
Sở Thanh Hòa đã hoàn thành một đại sự, cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy cô muốn đi xem một bộ phim điện ảnh để thư giãn.
Lúc này, Triệu Ngọc lo lắng gọi điện tới: "Cô Sở, Tần Nguyên muốn cưới tôi trước thời hạn, anh ta muốn tôi ngày mai cùng anh ta đi lấy giấy đăng ký, sau đó muốn cổ phần của tôi."
Sở Thanh Hoà vẻ mặt nghiêm túc, ngoài ý muốn vì sau khi gặp được Giang Tình, anh ta vẫn còn có suy nghĩ này, còn không muốn buông tha cho Triệu Ngọc: “Ngày mai tôi phải đứng ra ủng hộ anh ta, cô phải nghĩ biện pháp đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, ngày mai tốt nhất tổ chức đại hội cổ đông.”
"Được, tôi bên này đã chuẩn bị xong rồi, vốn dĩ tôi muốn hoàn thiện kế hoạch hơn nữa, nhưng không ngờ kế hoạch không bắt kịp được biến hóa."
Sở Thanh Hoà an ủi, “Không sao đâu, tôi hứa rằng, ngày mai Tần Nguyên sẽ không thể làm được gì nữa, vì vậy cô yên tâm đi không cần cần lo lắng.
Triệu Ngọc chán ghét hừ nhẹ, đã dây dưa với Giang Tình rồi mà vẫn còn muốn tai vạ cho cô nữa.
Kia, thật muốn biết cổ phần trong tay cô có sức hấp dẫn hơn hay là Giang Tình của anh ta có sức hấp dẫn hơn.
"Cô Sở, sau khi giải quyết xong chuyện này tôi sẽ rời đi, tôi muốn về quê chăm nom mộ ông nội."
Sở Thanh Hòa có chút bất ngờ trước sự lựa chọn của cô ta, kể hoạch ban đầu là để cho Triệu Ngọc thâu tóm Tần thị, như thế nào bây giờ lại thay đổi rồi, cô có chút nghì ngờ, liền trực tiếp hỏi," Cô không tính đoạt lấy Tần thị sao?"
Triệu Ngọc bên kia chậm rãi nói," Đấy không phải là việc tôi mong muốn, tôi chỉ muốn bảo vệ số cổ phần mà cha mẹ tôi dùng mạng để đổi."
Sở Thanh Hòa rũ mí mắt, để người khác không thấy được thần sắc cô, kết thúc cuộc gọi cô trầm mắc thật lâu.