Sở Thanh Hoà nhận được điện thoại của Tô Mạc, anh ta có vẻ rất buồn bã, giọng nói trầm thấp có chút nghẹn ngào, "Thanh Hòa, có phải em... chính em đã nói với cha anh phải không?"
Sở Thanh Hoà đang ngồi làm việc trong thư phòng, mở một ngọn đèn nhỏ, mặt vô biểu cảm nghe Tô Mạc tố khổ, thậm chí thỉnh thoảng trong mắt còn hiện lên một tia sáng lạnh.
Cô cứ nghe Tô Mạc oán giận mà không nói một lời, cho đến khi Tô Mạc nói: "Anh chỉ có em thôi, Thanh Hòa à.”
Sở Thanh Hoà vẻ mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, có chút không kiên nhẫn ngắt lời anh, “Đây không phải là điều anh đã nghĩ, tôi chỉ giúp anh làm việc đó."
"Bùm—" Có tiếng ly thủy tinh rơi vỡ chuyền qua điện thoại, Tô Mạc hốt hoảng làm rơi ly nước, trong lời nói tựa hồ có chút run rẩy nói: "Thanh Hòa, em đang nói cái gì vậy? Anh không hiểu a."
Bàn tay cầm điện thoại của Tô Mạc run lên một chút, đột nhiên anh cảm thấy tim mình đập rất mạnh, nỗi hoảng sợ trong lòng càng ngày càng lớn. Làm thế nào có thể? Làm sao cô ấy biết được?, không thể nào.
Sau đó Tô Mạc nghe được Sở Thanh Hoà lạnh lùng nói: "Anh không phải lợi dụng tôi, Tô Mạc, tôi một chút cũng không ngốc, suy nghĩ một chút sẽ hiểu, nếu anh thật sự có quan hệ tốt với Tô Ninh, thì anh tuyệt đối sẽ không nói cho tôi biết chuyện đấy."
Trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia bối rối, đè thấp giọng nói, thanh âm tỏ ra phá lệ từ tính, có chút hèn mọn cầu xin: "Thanh Hòa, anh thích em."
Sở Thanh Hoà thở dài một hơi, xin lỗi Tô Mạc, tôi có việc phải làm.
"Tôi không nói tình cảm của anh là giả tạo, tôi biết rất rõ anh đối với tôi là như thế nào, tôi cũng rất rõ ràng chuyện anh đang lợi dụng tôi." Sở Thanh Hoà thoáng dừng một chút, lời nói có chút trầm thấp, "Kỳ thật tôi là cũng đang lợi dụng anh, dựa vào cảm tình của anh mà hướng anh đòi hỏi."
"Không phải vậy, không phải vậy." Tô Mạc thực sự cảm thấy sợ hãi, hai người họ còn chưa có bắt đầu như thế nào có thể cứ như vậy liền kết thúc đây, anh thực sự rất thích cô.
Nhiều hơn một chút so với thích, ít hơn một chút so với yêu.
Giọng nói của Sở Thanh Hòa có chút nghẹn ngào, cô ấy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn rơi, "Ngày hạnh phúc nhất mà tôi từng có, chính là lần đầu tiên tôi được đến công viên giải trí."
Cảm ơn, cảm ơn anh vì đã cho tôi một kỷ niệm đẹp, khiến tôi muốn đắm chìm trong một câu chuyện cổ tích mà không muốn tỉnh lại.
Sở Thanh Hòa khóe mắt có một hàng nước mắt, "Thừa nhận đi, giữa chúng ta không có lợi dụng lẫn nhau."
Nói xong, Sở Thanh Hòa cúp điện thoại.
[Ký chủ.......ký chủ]
Cô mặt vô biểu cảm lâu đi hàng nước mắt. Nhớ lại câu hỏi mà cô đã hỏi hệ thống trước khi gọi điện kia.
[Hết thẩy không sai biệt lắm khoảng một tuâng là nhiệm vụ có thể hoàn thành. Nếu tôi rời khỏi thế giới này, nguyên chủ có chết không?]
[Đúng vậy, ký chủ, điểm nguyện lực mà cô có thể nhận được đều được đổi lấy từ linh hồn của họ, sức mạnh của linh hồn cùng với công đức mà người đó có được sẽ chuyển đổi thành nguyện lực có giá trị bất đồng]
Xin lỗi Tô Mạc, tôi không phải người anh nên.
Bên kia, sau khi Sở Thanh Hòa cúp điện thoại, Tô Mạc muốn phát điên rồi. Không ngừng gọi cho cô.
"Thanh Hòa, Thanh —" Tô Mạc vội vàng giải thích, nhưng Sở Thanh Hòa đã cúp điện thoại, dù cố gắng thế nào cũng không thể gọi lại được.
Cuối cùng, anh ta ngồi phịch xuống sàn nhà, bên cạnh là những mảnh thủy tinh vung vãi, để lại những vết nước loang lổ khắp sàn nhà.
Anh thật sự thích em, tại sao em lại không tin anh, anh nghĩ lợi dụng cô. Nhưng sau đó lại chỉ muốn khiến cô cảm thấy thương tiếc cho anh ta hơn một chút.
Thanh Hòa, em không phải là muốn trả thù sao, tại sao em lại không tin anh.
Hai tay nắm chặt tóc, vùi đầu giữa hai đầu gối,cứ ngồi đó thẫn thờ mở to hai mắt cho đến khi sáng.
Ngày hôm sau.
Tô Mạc hai mắt đỏ ngầu, trong mắt ánh sáng tựa hồ đã biến mất, dưới cằm lún phún râu, mái tóc mọi ngày chải chuốt gọn gàng bây giờ bị ào thành một mớ hỗn độn.
Anh giống như một cái xác không hồn, thu dọn mảnh kính vỡ rồi nằm trên giường coi như không có việc gì xảy ra.
Cả đêm không ngủ, cơ thể mệt mỏi cuối cùng cũng không thể chống cự được nữa, Tô Mạc chìm vào giấc ngủ sâu.
Sở Thanh Hòa lúc này đang ngồi một phòng bao của Nhà hàng.
Chỉ chốc lái Giang Tình đã đến.
Hôm nay, Giang Tình đã thay đổi một thân váy trắng thường ngày hay mặc, thay bằng bộ váy hoa nhí màu quả hạnh của nhà thiết kế nổi tiếng AI.
Sở Thanh Hòa khng nhịn được cười, “Trông cô khác quá.”
Giang Tình lười biếng đi tới ngồi xuống, mân mê chiếc túi trong tay, “Chỉ là thay đổi phong cách một chút.”
Sở Thanh Hòa nhìn thấy chiếc túi cô ta đang cầm, cũng là mẫu mới ra vào mùa này còn là bản giới hạn của Al, không có Tần Nguyên và Tô Ninh thì những thứ này cô tacos mở ước cả đời cũng không chạm được vào.
Cô ta thực sự không có cái gì để khoe nên đã đặc biệt mang chiếc túi này ra giương oai.
Sở Thanh Hòa có chút buồn cưởi bởi sự ấu trĩ của cô ta, đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tôi nên gọi cô là Tô phu nhân, hay là Tần phu nhân nhỉ."
Sự mỉa mai trên khuôn mặt của cô rõ ràng đến mức Giang Tình muốn xem nhẹ cũng không được. Khuôn mặt của cô ta lập tức cứng đờ một lúc, vẻ mất tự nhiên có chút xấu hổ vuốt tóc, "Cô nên gọi tôi là Tô phu nhân, cô Sở."
Giang Tình đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Tô, Sở. Đối với sự khıêυ khí©h của Giang Tình, Sở Thanh Hòa coi như không nhìn thấy, mà thuận theo lời Giang Tình, " Tô phu nhân, cô có biết hôm nay tôi tìm cô có chuyện gì không?
Cô không nhanh không chậm nói "Cô có từng nghĩ là từ xa hoa đến tiết kiệm là khó tới mức nào không."
Sắc mặt Giang Tình cực xấu xí, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Sở Thanh Hòa "Cô Sở, Tô phu nhân hiện tại là tôi, Giang Tình."
"Phốc xuy-----" Sở Thanh Hòa không nhịn được cười, chỉ vào bụng cô, "Hài tử có khỏe không?"
Nói tới hài tử Giang Tình đưa tay lên sờ bụng, vẻ mặt đầy yêu thương.
Sở Thanh Hòa nói tiếp: "Gả cho Tần Nguyên lại con mang thai hài tử của Tần Nguyên, cô có nghĩ tới Tô gia sẽ không đồng ý hay không?"
Nhìn vào bụng của Giang Tình, cô đột nhiên mỉm cười, "Có lẽ, cô có thể dựa vào hài tử để được bước vào Tần gia đấy."
“Đúng rồi, Tô phu nhân, cô chắc còn chưa biết Tô Ninh đã bị đuổi ra khỏi Tô gia rồi đi.
Giang Tình lập tức hỏang hốt, hai tay nắm chặt váy, vẫn còn giả bộ, "Cô Sở, ý cô là sao? Tôi không phải là người ham hư vinh."
"Cô nói lời này không thấy chột dạ sao?"
Sở Thanh Hòa cảm thấy Giang Tình có chút nực cười.
“Tô phu nhân, tôi không có hứng thú muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì.”
Cô đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, “Cô muốn đổi đời, tôi không có ý kiến, nhưng nếu cô lấy tôi làm bàn đạp, vậy thì cứ thử xem."
Cô cầm túi xách lên, chỉnh sửa trang phục một chút, cuối cùng mới nói với Giang Tình: "Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng coi người khác như kẻ ngốc thì không tốt đâu." Nói xong, cô rời đi.
Cô không rời khỏi nhà hàng, mà xoay người đi lên tầng cao nhất, đi đến một gian phòng bao ở trong cùng, đẩy cửa ra, "Đợi đã lâu." Có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cửa phòng, khi nhìn thấy Sở Thanh Hòa đi tới, anh ta hơi quay người lại, "Cô kêu tôi tới đây làm gì?"
PS: Tô Mạc không phải là nam 9h nha, nam 9 sẽ xuất hiện ở thế giới tiếp theo.