“Ưm ư ~ nóng quá,” Phó Diệc Sâm lập tức đem nữ chính ném lên ghế sa lông, bất quá, đại khái là do thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, giọng điệu nữ chính dần dần trở nên có chút khó nghe, “Khó chịu ~ “
Động tác thì càng ngày càng… đau mắt. Vì thế, hai nam nhân tuấn kiệt, huyết khí phương cương liền mắt to trừng mặt nhỏ, tình cảnh lần nữa rơi vào xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, càng xấu hổ chính là Tô Trạm, đầu tiên y là một tên gay, loại hình ảnh này không khiến y sinh ra cảm giác, thậm chí còn thấy phản cảm, nhưng quan trọng, đứng bên cạnh lại là một người đàn ông, vì thế không khí liền trở nên vi diệu, hơn nữa đối phương còn là tên tra nam phong lưu vô độ.
Về phương diện khác, Tô Trạm thật ra vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ tên cặn bã này bị nữ chính kí©h thí©ɧ làm ra một số chuyện quá phận, hoặc là nói ra vài câu đáng xấu hổ, tỷ như cùng nhau lên gì đó linh tinh, vậy thì y nhất định sẽ không nhịn được đánh chết hắn.
Cho nên, đừng nhìn Tô Trạm vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã rối rắm sắp hỏng mất. Y vẫn luôn cho rằng loại hình nam chính siêu cấp của Mary Sue không hề có tính khiêu chiến, dù khắp nơi tràn ngập tình tiết không hợp lý não tàn, kịch bản như vậy dù có đặt ở hiện đại, một dấu chấm câu y cũng không thèm liếc đến.
Nhưng trăm triệu không ngờ tới, vừa mới bắt đầu đã gặp phiền não lớn thế này, chưa tính đến việc không có kịch bản đoạn này, ấy vậy còn bị hạn chế bởi tính cách nhân vật, Tô Trạm có chút đau đầu.
Phó Diệc Sâm không biết rằng, trong cảm nhận của người ta, mình đã đen thành đáy nồi, hắn vẫn còn đang che giấu vẻ lúng túng của mình, thậm chí còn phải biểu hiện ra vẻ khó kiềm chế, dù sao hắn bây giờ đang đeo lớp mặt nạ nam phụ cặn bã, nhưng thật ra, lực chú ý của Phó Diệc Sâm đa phần đều rơi trên người Tô Trạm.
“Không nghĩ tới, Cố Thần Phong xưa nay luôn khinh thường phụ nữ, cư nhiên sẽ dùng đến loại thủ đoạn bỉ ổi này lên một cô gái, anh thật khiến tôi bất ngờ.” Phó Diệc Sâm phát hiện, dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của y đặc biệt thú vị, vì thế vẫn là không nhịn được muốn trêu chọc y, đại khái cũng không muốn lãng phí thời gian hai người ở chung.
Nhưng mà, người bị trêu chọc chỉ càng thêm buồn bực, luôn cảm thấy mỗi câu của đối phương đều đang trào phúng y. Tô Trạm thậm chí nghĩ rằng, nam phụ căn bản không quá thích nữ chính như trong nguyên tác đã viết, nếu không, thời điểm quan trọng như này không đi săn sóc nữ chính, ngược lại một mực nhắm vào mình, rõ ràng rất không hợp lý.
“Lặp lại lần nữa, không phải tôi.” Tô Trạm lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, bá khí hoàn toàn phát ra, thậm chí còn phản dame lại một câu, “Du thuyền nhà cậu, cũng là các người sắp xếp phòng ngủ, trên giường tôi lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ bị hạ thuốc, rốt cuộc ai phải chịu trách nhiệm ở đây? Cái gì là thủ đoạn?”
Phó Diệc Sâm lại không hề sợ hãi, nhị thế tổ ra vẻ không hề gì dựa lên tường, mang theo tia cười cợt khiến người khó chịu, “Ý anh nói, là có người tặng phụ nữ cho anh?”
“Chẳng lẽ không phải?” Tô Trạm sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt âm u, thậm chí mang theo vài phần khinh thường trào phúng, nhưng thực tế trong bụng lại dâng lên đề phòng, chỉ sợ tên cặn bã này nói ra câu nào đó ngoài kịch bản. Bởi vì y phát hiện, tên này nhân phẩm tuy rằng bằng không, nhưng mồm mép rất lợi hại, y còn sợ không đối đáp lại được với hắn nha.
Quả nhiên…
“Ai lại không biết Cố Thần Phong anh không gần nữ sắc? Không tặng cho thiếu gia phong lưu phóng khoáng là tôi đây mà lại đưa cho anh, nghe có vẻ hợp lý?” Không thể phủ nhận, hiện tại dáng vẻ của Phó Diệc Sâm quả thật rất thiếu đòn, bất quá dù sao cũng đã chạy trên con đường tự bôi đen mình rồi, hắn không ngại nhận thêm một vệt, hơn nữa, lại có thể thưởng thức một mặt thú vị của Tô Trạm, Phó Diệc Sâm cảm thấy đáng giá lắm.
Vì thế, không đoán trước được, Tô Trạm vốn đang mặt mang trào phúng, ánh mắt khinh thường lúc này bị nghẹn một chút, mặc dù bị nói đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng cố tình còn muốn giả bộ tổng tài bá đạo từ trên cao nhìn xuống, cái loại ánh mắt nhìn xuống hết thảy này, kết hợp với bộ dạng mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời của y, Phó Diệc Sâm nghẹn cười muốn nội thương.
Không phải cảm thấy y buồn cười, cũng không phải chế giễu nên mới bật cười, chỉ là đơn thuần cảm thấy, lúc này Tô Trạm thật sự quá đáng yêu, ý cười trong vô thức là biểu hiện tâm tình vui sướиɠ của hắn.
Vì thế, Phó Diệc Sâm tiếp tục, “Anh vừa mới nói, một người phụ nữ bị hạ thuốc… Cô ấy không phải vị hôn thê của anh sao?” Phó Diệc Sâm híp mắt, một bộ rất hoài nghi.
Vì vậy, Tô Trạm dưới vỏ ngoài bá tổng lại càng thêm ảo não, nhưng chỉ trong giây lát, hơn nữa, nhìn qua cũng không thấy rõ ràng. Trong mắt Tô Trạm biến ảo khó lường, Phó Diệc Sâm chỉ thấy vẻ mặt y tối sầm, rồi sau đó lạnh nhạt phun ra vài chữ, “Ngày mai sẽ là vậy.”
Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá hắn vẫn nhịn xuống. Tô Trạm lúc này quả thật giống với dáng vẻ y thể hiện ra bên ngoài ở thế giới thực, không giỏi giao tiếp, cũng không thích đùa giỡn, trên mặt luôn là vẻ nghiêm túc chững chạc, phỏng chừng tất cả tâm tư đều giấu nơi đáy lòng, hoàn toàn là một người “trong ngoài không đồng nhất”, nhưng Phó Diệc Sâm thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Bất quá vừa vặn vào lúc đó, nữ chính trên ghế sa lông vặn vẹo, đột nhiên xoay người thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Tô Trạm tay mắt lanh lẹ lao đến đỡ, vừa vặn giải cứu y thoát khỏi tình cảnh đường cùng.
“Phế vật.” Tô Trạm thình lình hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó ôm lấy nữ chính định đi, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường đáng xấu hổ này.
Phó Diệc Sâm đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó theo bản năng liền nắm lấy cổ tay Tô Trạm, “Anh muốn làm gì?” Xúc cảm quen thuộc làm hắn hơi sửng sốt, lành lạnh, bóng loáng nhẵn nhụi không ngờ, nhưng xương cổ tay hơi hơi nhô ra, có chút gầy.
Tô Trạm cũng không nhịn được run lên, nơi kia giống như truyền qua một dòng điện, hoảng hốt phát hiện mình bị giật một chút, bất quá y rất nhanh tránh thoát, rồi sau đó nhanh chóng ôm người hướng về phòng tắm.
Phó Diệc Sâm vội vàng theo sau, chỉ thấy Tô Trạm đem nữ chính đang mặc nguyên quần áo, ném vào bồn tắm lớn.
Phó Diệc Sâm lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu ra, câu “phế vật” kia của y đại khái là mắng bác sĩ chậm chạp mãi không đến. Hơn nữa, nước trong bồn tắm vừa nhìn là biết được xả ra từ trước, hình như còn đặc biệt vì nữ chính mà chuẩn bị nước lạnh.
Phó Diệc Sâm trong nháy mắt liền minh bạch, sau khi biết được ý đích của y, đáy lòng chợt tràn ra một loại cảm xúc vi diệu, nhịn không được vui vẻ. Đây đại khái là nguyên nhân ống tay áo Tô Trạm bị ướt, nếu Phó Diệc Sâm không đến, Tô Trạm hẳn là tính toán giúp nữ chính hạ hỏa.
Thật đúng là… đáng yêu. Không nhịn được, Phó Diệc Sâm đứng sau lưng Tô Trạm liền khẽ cười, lại không nghĩ, hai người bọn họ lúc này đang đứng đối diện với mặt gương, thành ra, xui xẻo thế nào, Tô Trạm vừa ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt tươi cười của người nọ in trong gương.
Tô Trạm giật mình, cái nụ cười này thật sự vô cùng quỷ dị, bởi vì bên trong còn xen lẫn tình cảm không nói ra lời được, tuy không rõ đó là gì, nhưng lại khiến trái tim Tô Trạm đập gia tốc, nhưng quan trọng là tươi cười như thế hoàn toàn không phù hợp với một tên cặn bã được không?!
Nhưng Tô Trạm không xác định được có phải hắn mỉm cười vì nữ chính hay không, y không hiểu tại sao mình lại sinh ra trực giác rất quỷ dị, rằng người nọ đang nhìn y cười.
Vì thế Tô Trạm hoảng sợ, tên cặn bã này lẽ nào là nam nữ đều ăn? Nam nữ đều ăn… Tô Trạm bị dọa sợ, y thật ra là một tên rất nhát gan.
Nhưng sợ thì sợ, khí thế không thể yếu. Vì thế, Tô Trạm xoạt một cái quay đầu lại, ánh mắt lãnh liệt gắt gao nhìn thẳng vào người phía sau.
“Cậu đang cười?” Tô Trạm híp mắt, giọng nói lạnh băng, đại khái là mang trên mình khí thế bá vương, trong vô thức còn lộ ra vài phần áp bách.
Phó Diệc Sâm không nghĩ tới y sẽ đột nhiên quay đầu, kết quả tươi cười trên môi còn chưa kịp thu hồi, nhưng là trong nháy mắt y xoay lại, Phó Diệc Sâm có chút dở khóc dở cười thấy được trong mắt y tràn ngập đề phòng, điều này khiến cho trái tim Phó Diệc Sâm nhảy nhót, lại không nhịn được sinh ra chút sở thích quái ác, xét cho cùng, vẫn là muốn trêu ghẹo y.
Thích một người, chẳng khác nào đào xới báu vật, mọi lúc mọi nơi đều muốn từ trên người y khám phá ra càng nhiều thứ quý giá, hiện tại, Phó Diệc Sâm đối với Tô Trạm chính là có cảm giác như thế, thích y ra vẻ trấn định nhưng trong lòng lại khẩn trương luống cuống, cho nên mới không phiền không chán muốn đào càng sâu.
Phó Diệc Sâm nhếch môi, nụ cười càng khoét sâu, “Như anh thấy.”
Tô Trạm tuyệt đối là khϊếp sợ, người này sẽ không phải bị tâm thần phân liệt đấy chứ? Vừa rồi rõ ràng còn đang lo lắng cho nữ chính, vừa mới đảo mắt một cái, nữ chính thì chật vật thế kia, hắn vậy mà còn cười được?
“Cặn bã.” Người này, quá nguy hiểm, đây là suy nghĩ duy nhất trong nội tâm Tô Trạm.
Phó Diệc Sâm nhíu mày, trong nguyên tác ngay từ mới đầu, nữ chính nhiều lần bị nam phụ dây dưa, mở miệng ra là mắng hắn như vậy, hơn nữa cách xưng hô “cặn bã” này còn đi cùng hắn hơn một nửa cuốn truyện, thậm chí sau đó còn trở thành biệt hiệu của nữ chính dành riêng cho nam phụ.
Vì thế ma xui quỷ khiến, Tô Trạm vừa gọi như vậy, Phó Diệc Sâm cư nhiên cảm thấy vô cùng kí©h thí©ɧ, vô cùng có ẩn ý.
Phó Diệc Sâm đột nhiên chậm rãi bước đến gần Tô Trạm. Như trong dự đoán, thân thể Tô Trạm cứng đờ, nơi đáy mắt rất nhanh hiện lên tia bối rối, tuy rằng y che dấu rất tốt, nhưng căn bản trốn không thoát ánh mắt Phó Diệc Sâm.
Khoảng cách giữa hai người nhiều lắm cũng hai ba mét, Tô Trạm đứng bên cạnh bồn tắm lớn, Phó Diệc Sâm thì lại dựa vào cửa. Vì thế, theo mỗi bước chân, Phó Diệc Sâm đều phát hiện đôi đồng tử của Tô Trạm co lại, khi khoảng cách giữa Phó Diệc Sâm và Tô Trạm không đến nửa mét, Tô Trạm rõ ràng bởi vì khẩn trương mà hầu kết vô thức trượt xuống một cái, ánh mắt luôn lạnh tanh cũng mở
lớn hơn chút.
Phó Diệc Sâm lại tới gần, chỉ thấy Tô Trạm không dấu vết xê dịch về phía bồn tắm, thậm chí còn nhẹ nhàng đổi hướng. Nhìn ra được, y muốn lùi lại, nhưng còn đang cố gắng chống đỡ hình tượng bá khí đế vương của nam chính nên không dám động, mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh nhìn người trước mặt diễn trò.
Một bước cuối cùng, mũi chân Phó Diệc Sâm cơ hồ đυ.ng phải chân y, khuôn mặt cả hai lại chỉ cách nhau vài centimet, Phó Diệc Sâm gắt gao nhìn sâu vào mắt y, thậm chí bên khóe môi còn mang theo ý cười khó hiểu.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu đến khi dừng bước, đều là những động tác liên tiếp, nhưng Phó Diệc Sâm lại dường như từ đáy mắt đối phương thấy được động tác quay chậm của mình.
Không ngoài dự liệu, cả người Tô Trạm đều cứng lại rồi, Phó Diệc Sâm thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của y trở nên có hơi yếu ớt, người này thế nhưng khẩn trương đến độ vô thức nín thở?
Phó Diệc Sâm chỉ thấy người này “mặt không đổi sắc”, “vô cùng bình tĩnh”, bắt đầu có chút tức giận, sau đó ngay khi y không nhịn được chuẩn bị mở miệng, liền giơ tay, sau đó dưới đôi mắt đang nhíu chặt của y, vòng tới sau lưng y, chặn lại không thể động.
Đây gọi là… kabe-don một tay? Hai mắt Phó Diệc Sâm cố ý không rời khỏi y, còn lộ ra vài nét ám chỉ. Kỳ thật không phải a, hắn chỉ là vươn tay muốn lấy khăn tắm, nữ chính đang nằm trong bồn tắm không chừng sẽ cần dùng đến.
Nhưng mà, tầm nhìn của Tô Trạm tuyệt đối không thấy cái tay kia của Phó Diệc Sâm, đương nhiên, đây cũng là hiệu quả hắn mong muốn.
Vì thế, Tô Trạm tinh thần đang buộc chặt, đột nhiên bị người này cường thế kabe-don, thật khẩn trương thật kích động thật thích thú, nhưng vấn đề là… y không phải người tùy tiện, tuy rằng người này từ diện mạo đến dáng người đều hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của y, nhưng mà y rất kén chọn nha, tra nam đừng có nằm mơ, huống hồ hắn ta còn là một nhân vật tiểu thuyết hoang đường.
Vì thế đầu óc Tô Trạm hỗn độn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, điều duy nhất có thể xác định, chính là y bị người đàn ông này kabe-don, trong thoáng chốc, y còn cảm thấy tên này quả nhiên có ý đồ xấu với mình, thế nhưng lý trí nhắc y phải cự tuyệt.
Vì thế, ma xui quỷ khiến, Tô Trạm thân thể cứng ngắc phun ra một câu, “Cậu…” Khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, “Không cần làm chuyện xằng bậy.”
Phó Diệc Sâm lúc này thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, đối với một Tô ảnh đế đáng yêu như vậy, hắn thật sự hận không thể một hơi nuốt vào bụng.