Hiển nhiên, hắn bị khinh thường, nhưng Phó Diệc Sâm lúc này không những không thể biện hộ cho mình, mà còn phải tiếp tục giả bộ tra nam thứ thiệt.
Vì thế Phó Diệc Sâm khẽ nhướn mày, hai tay ôm ngực, một bộ không đồng tình, thậm chí còn coi thường sự khinh bỉ phát ra từ người đối diện, “Cố Thần Phong, không thể nói như vậy, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, sao có thể nói thành nhàm chán thấp kém được?”
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】…
Phó Diệc Sâm:…
“Tôi biết người đang ở chỗ Cố tổng, nếu anh cảm thấy nhàm chán thấp kém, vậy phiền anh giao người cho tôi.”
Phó Diệc Sâm nghĩ rằng, căn cứ vào nguyên tác trong truyện, đa số thời gian đều là hai người tranh đoạt nữ chính, cướp từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, nếu đã vậy Phó Diệc Sâm dù muốn tránh cũng tránh không thoát, không bằng dứt khoát làm người xấu đến cùng, dù sao Phó Diệc Sâm cũng không lo lắng Tô Trạm sẽ thích nữ chính.
Quả nhiên, Tô Trạm còn chưa nghe xong đã đen mặt, sau đó quyết đoán đóng cửa xoay người, căn bản lười nói chuyện với hắn.
Bất quá ngay lúc cửa sắp bị đóng lại, Phó Diệc Sâm đã nhanh tay chặn lại, sau đó chen nửa người vào.
“Cậu!” Tô Trạm kinh sợ, tuy nói trong nguyên tác tên này rất cặn bã, cũng thường trêu ghẹo nữ chính, nhưng không ngờ hắn lại dám mặt dày với cả nam chính a, tốt xấu gì cũng là siêu cấp nhị thế tổ, sao lại thành ra như vậy?
“Cố tổng gấp gì chứ, ” Phó Diệc Sâm chắn ở cửa nhếch miệng, nếu không phải hắn há mồm ngậm miệng đều là nữ chính, đơn thuần nhìn vào tư thế hiện tại của hai người bọn họ, không biết còn tưởng rằng hắn đang trêu ghẹo “đế vương thương nghiệp” đó, “Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, nếu cô ấy không ở đây tôi sẽ đi ngay.”
“Không có, đi thong thả, không tiễn.” Tô Trạm đen mặt đẩy cửa, kết quả đẩy không được, trên mặt Tô Trạm lạnh lẽo, kì thực đang âm thầm tăng thêm lực, nhưng vẫn như trước không thể nhúc nhích. Vừa muốn bảo trì động tác tao nhã, lại muốn âm thầm sử dụng lực, không thể phủ nhận, loại thao tác này thật sự không đơn giản.
“Cố tổng không lẽ chột dạ?” Phó Diệc Sâm dùng nửa thân thể chặn lại cửa, hoàn toàn không đếm xỉa, bất quá nhìn thấy tức giận trên mặt người nào đó ngày càng rõ ràng, hơn nữa rác rưởi trong đầu thỉnh thoảng lại phun một câu độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ giảm, Phó Diệc Sâm tâm lại nhỏ máu, tổng cảm thấy hắn đang trên con đường tự bôi đen mình, càng chạy càng xa.
“Lê Hạo!” Đối với tên vô lại này, Tô Trạm thật sự nổi giận, tuyệt đối không phải do nhân vật yêu cầu, “Đã bảo không có…”
Nhưng mà, chữ “trong” của Tô Trạm còn chưa kịp thốt ra, phía sau y đột nhiên truyền tới một tiếng than nhẹ, xen lẫn âm điệu mơ hồ.
“Ưm ~ đây là… nơi nào?” Thanh âm mềm nhũn của phụ nữ từ sau lưng Tô Trạm truyền đến.
Tô Trạm chỉ cảm thấy trong đầu “đoàng” một tiếng, lúc này liền cứng ngắc, như là đang nghẹn một cục tức không thể nuốt xuống.
Cũng chính vào giây phút Tô Trạm cứng đờ nên buông lỏng, thân thể Phó Diệc Sâm theo quán tính ngã về phía trước, vì thế cửa bị đẩy ra, Phó Diệc Sâm cũng hoàn toàn vào được phòng người ta.
Sau đó, vừa ngẩng đầu liền thấy một người mặc váy đen dài, hai má hồng nhuận bám lên tường đứng một bên, Phó Diệc Sâm chỉ thấy sắc mặt cô ta ửng hồng, ánh mắt mê ly, thân thể không có khí lực dựa vào tường, mỗi một bước đi đều lung lay sắp đổ, dường như chỉ cần một trận gió liền có thể đem cô ta thổi ngã.
Phó Diệc Sâm không tự chủ liếc mắt nhìn Tô Trạm đang cương cứng một bên, quả nhiên chỉ thấy vẻ mặt y âm trầm dọa người, lúc xanh lúc đỏ rất đặc sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ chính càng như hận không thể đem cô một cước đá bay.
Phó Diệc Sâm vừa thấy y như vậy liền không nhịn được trong lòng cười thầm, vậy mà trên mặt còn phải giả bộ kinh ngạc, có chút khϊếp sợ nhìn chằm chằm nữ chính, “Thiển Thiển? Quả nhiên em ở đây.”
Tô Trạm vừa thấy vẻ mặt này của Phó Diệc Sâm, mặt đều tái đi rồi, lại vào lúc này, nữ chính Chu Thiển Thiển đứng sau y không đầy một mét, đột nhiên nhấc chân tiến đến gần y.
“Anh là… ai?” Chu Thiển Thiển lảo đảo, mặt đỏ đến nỗi chẳng khác nào vừa được chưng qua trong l*иg hấp, lúc này đáy mắt cô không chỉ ánh lên vẻ hoảng hốt, mà ngay cả đầu óc cũng mơ hồ lẫn lộn. Nhưng nhìn thấy thân ảnh người trước mắt, lại theo bản năng đến gần.
Nhưng thực tế, thân thể cô rõ ràng đã yếu ớt đến độ chống đỡ không nổi, vì thế khi tay cô rời khỏi vách tường, đi chưa được hai bước cô liền yếu đuối ngã về phía trước, vừa lúc chính là vị trí Tô Trạm đang đứng.
Dựa theo phong cách thân sĩ trước nay của Phó Diệc Sâm, hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất bước lên hai bước, lấy vị trí và tốc độ của hắn tuyệt đối có thể vững vàng đỡ được Chu Thiển Thiển. Mà theo lý, thân là nam phụ vẫn luôn đối với nữ chính cầu mà không được, Phó Diệc Sâm lúc này cũng nên nhanh chóng xông lên mới đúng, nhưng sự thật là, Phó Diệc Sâm không hề động đậy, ngược lại ma xui quỷ khiến liếc trộm Tô Trạm.
Nhưng khiến Phó Diệc Sâm nghẹn họng nhìn trân trối là, Tô Trạm cũng không đưa tay ra đỡ, thậm chí còn né tránh. Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô Trạm mặt lạnh không dấu vết hơi lùi ra sau một chút, sau đó “bịch” một tiếng, Chu Thiển Thiển đã ngã nhào trên mặt đất.
Trong nháy mắt đó, Phó Diệc Sâm không nhịn được buồn cười, bất quá may mắn Tô Trạm không nhìn hắn, mà hắn cũng chỉ dám cười trong vài giây ngắn ngủi, nếu cười ra tiếng bị phát hiện sẽ không tốt.
Hai người đàn ông đồng dạng anh tuấn, thân phận hiển hách cứ như vậy trơ mắt nhìn một đại mỹ nữ mảnh mai ngã ngay dưới chân, tình cảnh có vẻ quỷ dị.
Phó Diệc Sâm duy trì vẻ mặt khϊếp sợ nghẹn cười, còn trên trán Tô Trạm thì xổ ra mấy xọc đen, ngược lại nữ chính “đơn thuần thiện lương” thân thể không tự chủ được uốn éo, vô thức làm ra một vài động tác không hài hòa theo bản năng.
Vì thế sững sờ qua đi, Phó Diệc Sâm đầy mặt lo lắng, một bước dài xông đến, “Thiển Thiển em làm sao vậy? Thiển Thiển?” Phó Diệc Sâm một bên lay nữ chính một bên dáng vẻ sốt ruột, sau đó dường như phát hiện ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tô Trạm.
“Anh làm gì cô ấy!”
Vẻ mặt Tô Trạm tối sầm, “Không phải tôi.” Mọi thứ cứ như vậy hỏng bét, Tô Trạm lúc này vô cùng đau đầu.
Phó Diệc Sâm lại dường như diễn đến nghiện, híp mắt, “Không nghĩ tới Cố Thần Phong anh là loại người như vậy, không gần nữ sắc? Quả thật nực cười.”
Tô Trạm mặt đen thêm ba phần, y thật sự không hiểu, kịch bản đang diễn ra tốt đẹp sao lại thành ra thế này? Tên cặn bã này rõ ràng muốn gây sự với y, nhưng cố tình y có khổ lại không thể nói, vì thế không thể đưa ra lời giải thích hợp lý được, chỉ đen mặt lạnh nhạt nói, “Cậu muốn tin hay không thì tùy.”
Phó Diệc Sâm đột nhiên đem người bế lên, sau đó xoay người định đi, “Hôm khác đến tìm anh tính sổ.”
“Cậu muốn làm gì!” Tô Trạm giơ tay ngăn lại, ánh mắt âm u, giọng nói lạnh băng, “Buông cô ấy ra.”
“Cố Thần Phong anh không cần xen vào.” Phó Diệc Sâm nhíu mày, nhị thế tổ phong lưu, tính khí một chút cũng không kém cạnh y.
“Tôi lặp lại lần nữa, để cô ấy xuống.” Nơi đáy mắt sâu thẳm của Tô Trạm lộ ra tia sắc lạnh, cơn giận không thể hiện qua sắc mặt, mà là ngấm vào không khí xung quanh.
“Người của tôi, Cố Thần Phong anh dựa vào cái gì?” Phó Diệc Sâm không cam lòng yếu thế, không có nửa điểm nhượng bộ, khí thế cũng không thua gì y. Hai bên đều thuộc tầng lớp đứng đầu trong xã hội, tuy rằng thần thái khác nhau một trời một vực, nhưng thân phận còn đang đặt ở đó, ai mạnh ai yếu phải so khí thế.
Bất quá, Phó Diệc Sâm không thể không tán thưởng một câu, cùng ảnh đế đối diễn, quả thật phấn khích.
Phó Diệc Sâm chờ xen Tô Trạm sẽ lấy cái cớ gì, lại không nghĩ tới, Tô Trạm vừa mở miệng liền khiến hắn á khẩu không nói nên lời, quả không hổ là ảnh đế.
“Hừ, ” Tô Trạm cười lạnh một tiếng, “Dựa vào cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Dù sao, qua đêm nay, tin tức sẽ lan tràn khắp giới thượng lưu, cho nên chỉ cần cam đoan đêm nay nữ chính ở lại phòng mình, sớm muộn gì cũng có vụ việc đính hôn này.
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc nhíu mày, thế mà không biết phải nói gì, bất quá may mắn nhân vật hắn đang diễn đây là nam phụ nhị thế tổ, vì thế “khϊếp sợ” qua đi, Phó Diệc Sâm bật người nói, “Thì sao? Người Lê Hạo tôi muốn, chưa từng có chuyện không chiếm được.”
“Cậu!” Vô sỉ, nhận thức của Tô Trạm về nam phụ lần nữa đổi mới. Tô Trạm vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cho dù thế nào y đều không thể để hắn mang nữ chính đi. Vì thế, Tô Trạm quyết đoán đi lên, trực tiếp cướp người.
Nhưng đúng vào lúc này, nữ chính lâm vào hôn mê đột nhiên vặn vẹo trở mình, vừa vặn đem nửa người trên xoay vào trong ngực Phó Diệc Sâm, thậm chí một bàn tay còn vô thức bám lên vai hắn.
Trong nháy mắt đó, Phó Diệc Sâm kỳ thật muốn đem người này ném xuống đất, để Tô Trạm nhìn thấy, hình tượng của hắn trong lòng người ta nhất định không thể tẩy trắng.
Tô Trạm mặt mũi tối sầm, quả nhiên là nữ chính Mary Sue, kịch bản chỉ vừa mới bắt đầu đã cằm lên đầu y hai cái sừng, vì vậy lúc này hừ lạnh nói, “Người Cố Thần Phong tôi coi trọng, cũng không phải ai cũng có thể chạm vào.”
Phong cách tự xưng tên thế này cũng không biết để làm gì, nhưng trong nguyên tác quả thật có rất nhiều đoạn đối thoại như vậy, ” Cố Thần Phong tôi…”, “Lê Hạo tôi…” liên tục lặp đi lặp lại, đại khái là thói quen sáng tác của tác giả.
Xem ra, Tô Trạm quyết tâm không để hắn mang nữ chính đi. Phó Diệc Sâm trong đầu rất nhanh suy nghĩ, quả nhiên giống như ở những thế giới trước, Tô Trạm diễn vai nam chính, hơn nữa còn diễn theo kịch bản câu chuyện, đồng nghĩa với việc, cho dù Tô Trạm có hệ thống hay không, nhiệm vụ của y cũng không cùng một dạng với Phó Diệc Sâm.
Đây là điểm mà Phó Diệc Sâm vẫn luôn nghi ngờ khó hiểu, kỳ thật dựa trên tình huống của các thế giới trước, không khó đoán ra nhiệm vụ của Tô Trạm là diễn theo kịch bản, nhưng nếu vậy, nhiệm vụ của y không phải hoàn toàn trái ngược với mình à?
Vậy thì phải làm sao để thoát khỏi đây? Phó Diệc Sâm trăm tư không thể giải, trừ phi hệ thống rác rưởi nói dối, nó lừa mình, nhưng còn lý do? Mục đích là gì? Nếu là giả, thì mình đến cùng phải ra ngoài bằng cách nào?
Mà về điểm này, kỳ thật chỉ cần Phó Diệc Sâm dựa theo yêu cầu, hoàn thành nhiệm vụ xoay chuyển kết cục Mary Sue, vấn đề thật giả sẽ được xác minh. Đương nhiên, sụp hố ở chỗ, cho tới bây giờ, Phó Diệc Sâm đều lấy thất bại làm dấu chấm hết.
Nhưng vào đúng lúc này, nữ chính gần như đã hoàn toàn đánh mất ý thức, đột nhiên vươn tay kéo dây thắt lưng của mình ra, thậm chí bên môi còn phát ra chút âm thanh tình sắc làm người xấu hổ.
Phó Diệc Sâm hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đè xuống bàn tay đang lộn xộn của nữ chính, cũng chính lúc này, Phó Diệc Sâm đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Anh dù sao đã nói cô ấy là vị hôn thê, tôi cũng không thể giao cô ấy cho anh, vậy không bằng chúng ta cùng thủ bên cạnh cô ấy?”
Phó Diệc Sâm cũng nhịn không được tán thưởng mình cơ trí, không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội mà, người sống trên tay này hoàn toàn là đạo cụ có tác dụng lớn nhất.
Vì thế, Tô Trạm lui một bước để tiến hai bước, trong lòng cũng âm thầm thở phào, chỉ cần cô ta không rời khỏi căn phòng này là được, bất quá trên mặt vẫn ra vẻ âm trầm.
“Cô ấy cần bác sĩ.” Lạnh lùng phun ra một câu, nhưng không cách phản bác.
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc cười thầm, xem ra hắn đã đồng ý, “Để tôi đi.”