Lạnh lẽo, ẩm ướt, tối tăm, yên ắng… Ừm, còn có mùi hương đặc trưng của WC. Tô Trạm cả người ướt như chuột lột, hai mắt vô thần cứng đờ đứng ở góc tường, nơi mép áo thậm chí còn tí tách nhỏ nước, y hiện tại có cảm tưởng cạn lời, lặng lẽ nhìn trời. Đây là WC nữ, không sai, y bị nhốt trong WC nữ, y – siêu sao thiên vương được hàng nghìn hàng vạn người mến mộ – giờ đây bị nhốt trong WC nữ.
Tô Trạm cử động khớp hàm, lại phát hiện răng nanh không nhịn được run lên. Hết thảy ban đầu rất thuận lợi, tuy quá trình gian nan vô cùng, cốt truyện cũng không phải chỉ bị vặn vẹo một hai lần, nhưng cuối cùng y đều cơ trí kéo lại trở về, chỉ cần y xuất hiện, mọi chuyện đều trở lại quỹ đạo vốn có theo nội dung kịch bản.
Nhưng y trăm triệu không nghĩ tới, một phân đoạn mấu chốt như này, “Nam chính ngoài ý muốn biết được nữ chính bị lừa nhốt ở trường học, thục mạng chạy đến, sau đó là một pha anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảm nam nữ chính nhận được xúc tác tăng lên đáng kể.” Một phân đoạn đơn giản nhưng vô cùng quan trọng.
Tô Trạm ngàn vạn không ngờ, lúc y chạy đến không những không thấy nữ chính đâu, đã thế còn bị nhốt ở nơi này, sụp hố nhất chính là, tất cả các bố trí vốn dành riêng cho nữ chính, hiện tại đều dùng hết lên người y. Tô Trạm tự nhận mình là người có giáo dưỡng, chưa từng nói qua lời thô tục, nhưng hiện tại y thật sự… muốn chửi thề.
Răng nanh Tô Trạm va vào nhau phát ra tiếng lập cập, thân thể cứng còng dựa vào góc tường, quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, vừa lạnh vừa khó chịu, càng đòi mạng chính là, không những bị đông cứng đến run lẩy bẩy, hai cánh mông y còn đau ê ẩm. Sàn nhà vừa cứng lại trơn trượt, y lúc chạy vào té ngã một cái ở giữa mông, quả thực đau đến mức nước mắt cũng tiết ra rồi.
Đương nhiên, điểm chết người vẫn là y không thể ra ngoài! Như những gì não tàn tác giả đặt ra cho não tàn nữ chính, sau khi bị lừa vào WC, cửa liền bị người bên ngoài dùng dây thừng buộc chặt, hơn nữa, nhà thể chất vào buổi tối thường rất ít người lui đến, hiện tại ngay cả quản lý trường cũng biến mất, khắp nơi không một bóng người, vừa tối vừa yên tĩnh, cái này gọi là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Tô Trạm thật sự cạn lời đến vô hạn với cái tên tác giả não tàn này.
Trên thực tế, trong nguyên tác, nhóm hoa si thiết kế xong mọi thứ, sau đó mới tìm cớ lừa Tô Tố Tố đến nhà thể chất hẻo lánh cách khá xa khu dạy học, đợi khi cô vào nhà vệ sinh, vài người ôm cây đợi thỏ mới vội vàng buộc chặt cửa từ bên ngoài, rồi nhanh như tên lửa rời khỏi hiện trường.
Sau khi “ngoài ý muốn” biết được việc này, Tô Trạm dùng thời gian ngắn nhất chạy đến đây, nhưng lúc ấy cửa vẫn mở toang, Tô Trạm còn cho rằng mình tới hơi sớm, ai ngờ y vừa bước vào đã bị một thùng nước lạnh dội xuống, sau đó dẫm phải một miếng bọt biển trượt ngã, tiếp đến điện không bật lên được, phát hiện cửa cũng bị khóa. Hai tên ngồi xổm mai phục đằng kia nhất định bị mù, không nhìn ra người tiến vào là y chứ không phải nữ chính ư… Quả thật muốn phát điên.
Tô Trạm cũng nghĩ lại, nguyên văn nam chính chỉ biết nhóm hoa si hãm hại tính kế nữ chính, đem cô nhốt lại ở trường học, nhưng cũng không biết địa điểm cụ thể, cho nên tìm hồi lâu mới phát hiện ra nữ chính. Nhưng Tô Trạm nắm rõ kịch bản, ngay từ đầu đã biết nữ chính ở trong này, cho nên y liền đi một mạch tới đây, lẽ nào vì y đến quá sớm, nên vừa vặn đổi vai với nữ chính?
Vì thế, ban đầu Tô Trạm tính chờ ở đây, chờ nữ chính bị lừa đến, kết quả đợi hơn nửa giờ vẫn không thấy chút động tĩnh nào, ngược lại y sắp bị đông thành khối băng hình người.
Cho nên do dự một hồi, lại tiếp tục do dự, Tô Trạm quyết định gọi một cú điện thoại cầu cứu Hạ Hầu Minh, cho dù mất mặt trước hắn, nhưng so với trang nhất ngày mai “Đích tôn tập đoàn số một thế giới – nam thần Tinh Dao bị đông chết ở nhà vệ sinh nữ” vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Cho nên, lúc Phó Diệc Sâm vọt tới WC nữ của nhà thể chất không một bóng người,
đập vào mắt chính là một Thẩm Thiên Dục như vậy. Một thân chật vật, từ đầu đến đuôi ướt như chuột lột, vẻ mặt… chết cũng không còn gì luyến tiếc.
Nhóm hoa si đủ tàn nhẫn, cắt đứt dây điện, cho nên bên trong tối tăm lạnh lẽo, hơn nữa sàn nhà đều là nước, có cả bọt xà phòng, là mùi hương của bột giặt. Khóe miệng Phó Diệc Sâm giật giật, hắn nhớ trong nguyên tác, nữ chính bị một thùng nước dội thẳng xuống đầu, sau đó sàn nhà toàn là bọt nước giặt quần áo, nữ chính lưu loát ngã một cái ê mông, đau đớn kia chỉ cần tưởng tượng một chút cũng sẽ không nhịn được thương cảm.
Cho nên nhìn dáng vẻ của Thẩm thiếu gia, hẳn là đã cảm nhận được tường tận triệt để. Đứng trước vẻ mặt không còn gì luyến tiếc của Thẩm thiếu gia, thật ra Phó Diệc Sâm có xúc động muốn cười, nhưng cũng không nén nổi cảm giác chột dạ. Nếu trước đó hắn không dẫn nữ chính đi, mấy thứ này đáng lẽ đại thiếu gia không phải hứng chịu, lại nói, hình như là lỗi của hắn thì phải.
“Khụ, Thiên…”
“Đừng nói.” Phó Diệc Sâm vừa mới há miệng, Tô Trạm liền sống chết nhanh chóng ngăn lại. Mặt mũi đã mất hết rồi, y bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh, vào lúc này bất luận là kẻ nào mở miệng
cũng sẽ khiến y thêm buồn bực mà thôi, đã vậy đối diện còn là người kia.
Phó Diệc Sâm xấu hổ há miệng rồi lại khép, sau đó sờ sờ mũi, cũng không biết phải an ủi y như thế nào, chỉ đành lẳng lặng theo sau y.
Thẩm Thiên Dục chậm rãi mò mẫm từng bước hướng về phía cửa, nhưng Phó Diệc Sâm phát hiện ra, tư thế của Thẩm Thiên Dục có chút kỳ quái, hơn nữa nước giặt trên mặt sàn thật sự rất trơn, Thẩm Thiên Dục đi chưa được mấy bước lại trượt một cái.
Phó Diệc Sâm nhanh tay lẹ mắt
xông lên một phen đỡ lấy, “Chậm một chút, sàn nhà trơn lắm.”
Tô Trạm căn bản không lấy đâu ra dũng khí nhìn thẳng người bên cạnh, hít sâu một hơi, “Cám ơn, ” sau đó rút cánh tay ra. Đã mất mặt đến mức này, ít nhất y vẫn muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng, y muốn tự mình ra ngoài.
Nhưng mà, vừa cử động một chút, thân thể vốn cứng ngắc đã khó mà di chuyển, cộng thêm dưới sàn đầy những nước giặt, Tô Trạm không đi nổi hai bước lại lần nữa một lảo đảo trượt chân. Mắt thấy mông lại sắp tiếp đất, nội tâm Tô Trạm gần như tuyệt vọng.
May mắn Phó Diệc Sâm nhanh chóng đỡ được, sau đó cũng không hỏi ý kiến của y, dứt khoát nửa ôm nửa dìu đem người mang ra ngoài. Mà Thẩm đại thiếu gia, hiển nhiên cũng từ bỏ giãy dụa.
Thẳng đến hành lang khô ráo bên ngoài WC, Phó Diệc Sâm mới buông Thẩm Thiên Dục ra. Lúc này hành lang không một bóng người, trong không gian yên tĩnh phảng phất một tia lúng túng.
“Thiên Dục, cậu…” Phó Diệc Sâm cân nhắc câu từ diễn đạt, “Đã trễ như vậy, sao cậu lại ở chỗ này?” Đương nhiên, tuy rằng trong lòng đại khái đã đoán được, nhưng nhìn khuôn mặt tái mét của y, Phó Diệc Sâm quyết định giả ngu.
“Đừng hỏi.” Tô Trạm từ đầu tới đuôi không có mặt mũi nào đem tầm mắt dừng trên người Phó Diệc Sâm, chỉ cắn răng nói ra hai chữ.
Cảm giác được, Thẩm Thiên Dục vẫn luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng giờ phút này xấu hổ đến cùng cực, vì thế Phó Diệc Sâm càng thêm chột dạ.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Tô Trạm không nhịn được rùng mình một cái, sau đó sắc mặt càng thêm u ám, dưới đáy lòng yên lặng đem đoàn hoa si kia hỏi thăm một lượt.
Phó Diệc Sâm giật mình, nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình ra, “Cởϊ qυầи áo ướt ra đi.”
Không nghĩ tới, Thẩm Thiên Dục đầu tiên là cứng đờ, rồi rất nhanh trả lời, “Không cần, cám ơn.” Sau đó nhấc chân bước đi.
Phó Diệc Sâm bước nhanh đuổi theo, mạnh mẽ khoác áo lên người y, “Khụ ~ đừng cứng đầu, thân thể quan trọng hơn.”
Tô Trạm vừa nghe lời này, quả thật hận không thể tìm một cái khe nứt nhảy xuống, nhưng lúc người kia từ phía sau tự tay khoác áo cho y, giống như muốn ôm lấy y vậy, một cỗ ấm áp nháy mắt lan tràn toàn thân. Khó mà giải thích, Tô Trạm cũng không cự tuyệt nữa.
Hai người một đường không nói chuyện, từ nhà thể chất đi tới cổng lớn trường học, Tô Trạm đi trước chịu đựng rét lạnh trong cơ thể cùng với đau đớn ở nơi khó nói nào đó, Phó Diệc Sâm nhìn trời theo sát phía sau.
Nhưng hiển nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng của tác giả Mary Sue não tàn khi cất công tạo cơ hội để nam nữ chính ở bên nhau.
Mười rưỡi tối, cổng lớn trường học khóa kín, bảo vệ cũng đã tan tầm, hơn nữa, không có cửa phụ, vây quanh bốn phía đều là tường cao rào chắn, không có cách nào ra được, bế tắc đến vậy là cùng!
Một khắc kia, gió lạnh quét qua, trái tim Tô Trạm tan nát.