Công năng hệ thống rất trâu bò, cho nên có hạn chế cũng là điều rất bình thường, rõ ràng có thể đổi tên gọi thành “Thần cấp thuật ăn cắp”, nhưng cố ý phải gọi là “Thuật ăn cắp hèn mọn”, mặc kệ ai nghĩ cũng đều cảm thấy kì quái.
Nếu như nói câu đó không có vấn đề gì, từ lúc bắt đầu Thẩm Phong đã không tin rồi.
Đúng như dự đoán, lúc này mới được mấy phút, bản chất “hèn mọn” của hệ thống đã hoàn toàn được vạch trần.
Theo mạng internet mà trộm được cái áo ngực này, Đm, quả thực là đã đem sự “hèn mọn” phát huy tới cảnh giới tối cao!
Cô gái gọi là Lê Hoa kia chắc chắn cũng đang rất bối rối, áo ngực êm ái đang mặc trên người đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, đổi lại là ai cũng không chịu được loại kinh hãi đến bất ngờ này, hơn nữa cô gái này không hề rít gào cũng đã chứng minh được tố chất tâm lý rất tốt rồi.
Nhưng sự kiềm nén lặng im và hơi thở gấp gáp vẫn từ trong loa truyền đến, có thể nhận thấy được tâm trạng bây giờ của cô gái rất loạn, có thể đang ép bản thân bắt buộc phải tỉnh táo lại.
Thẩm Phong nuốt một ngụm nước bọt, giả bộ trấn định nói:
-Này em gì đó ơi... Bây giờ ta đi viết truyện, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, khi ngày mai ngươi thức dậy chắc chắn ta đã cập nhật truyện rồi đấy.
Nói xong, Thẩm Phong lập tức tắt đi hội thoại, tuy rằng mạng internet trộm đi áo ngực như ngựa thần lướt gió tung mây, là chuyện mà người bình thường không ai nghĩ tới, nhưng hắn có tật giật mình đó!
Đây là lần đầu tiên đi trộm đồ của người khác từ lúc Thẩm Phong được sinh ra, hơn nữa lại còn rất thành công, trộm được cái áo ngực thần thánh, đây có nên gọi là thành tích huy hoàng không?
Tuy rằng Thẩm Phong không cho rằng mình là chính nhân quân tử gì gì đó, nhưng hắn cũng không phải là loại người biếи ŧɦái chuyên dùng nửa người dưới để suy nghĩ, khi nhìn áo ngực mềm mại trong tay, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác như mới vừa rồi hắn đã làm chuyện tày trời nào đó.
Cái áo ngực này thuần trắng, đơn giản, không có hoa văn, vô cùng sạch sẽ không nhìn ra được một hạt bụi, chỉ có duy nhất một mùi hương thơm mát không hề lẫn tạp chất, có vẻ như là cup D...
Không đúng, cup nào thì cũng không quan trọng! Quan trọng là từ cái áo ngực này có thể nhận ra rằng cô gái tên Lê Hoa kia là một người con gái thuần khiết, mộc mạc, rất yêu thích sạch sẽ, khả năng còn có chút bảo thủ.
Nếu chuyện này đối với những người con gái lẳиɠ ɭơ mà nói thì việc mất đi đồ lót họ vẫn có thể cười cho qua truyện.
Nhưng những cô gái bảo thủ thì lại khác, đoán chừng sẽ làm cho họ sợ hãi một thời gian dài.
Thẩm Phong có phần áy náy, nếu bình thường biết rõ cho dù vai nài hắn cũng sẽ không làm, nhưng hắn không biết sẽ trộm được vật này nha, kẻ cầm đầu việc này chính là hệ thống hèn mọn kia!
Thẩm Phong lên tiếng chất vấn:
-Tiểu Bí, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, có phải vật phẩm chỉ định của hệ thống hèn mọn là đồ tư mật của con gái không?
Lần này may mắn trộm được áo ngực mềm mại của con gái, nếu lần sau trộm phải của dì, bà,... Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi!
Tiểu Bí đáp:
-Kí chủ ngài hiểu nhầm rồi, mục tiêu ăn cắp của hệ thống ăn cắp hèn mọn là tất cả các vật phẩm, bất luận đồ vật gì cũng đều có khả năng trộm được, hơn nữa tỷ lệ là giống nhau, không hề có giả thiết chỉ trộm đồ tư mật của con gái.
Thẩm Phong khẽ cau mày nói:
-Bất cứ đồ vật nào cũng được?
Tiểu Bí “Ừ” một tiếng rồi trả lời: thái dương hạ san
-Đúng, bất cứ là đồ vật nào.
Thẩm Phong càng nhíu mày sâu hơn, hắn cuối cùng cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của hệ thống này.
Mục tiêu ăn cắp là đồ vật ngẫu nhiên, vậy cũng có nghĩa hắn không thể nào biết được ảnh hưởng để chuẩn bị trước, phải biết nếu mục tiêu ăn cắp, mà nơi đó là nơi hỏa táng, ngộ nhỡ trộm phải đồ vật trọng yếu, vậy thì không phải chỉ là ăn cắp đơn thuần nữa, mà là gián tiếp gϊếŧ người đó.
Là một người bình thường, Thẩm Phong luôn xác định rõ việc gì nên làm và việc gì phải tránh.
Cảm giác được sự lo lắng của Thẩm Phong, tiểu Bí lập tức nói tiếp:
-Trộm cũng phải có đạo đức, căn cứ vào công năng của hệ thống có thể sử dụng “ trả đồ ăn cắp” đem đồ vật trộm được trả về chỗ cũ.
Thẩm Phong choáng váng:
-Tại sao ngươi không nói sớm!
Tiểu Bí:
-Bởi vì ngài không có hỏi mà.
Thẩm Phong suýt chút nữa hộc máu, vậy mà hệ thống còn ẩn giấu công năng, lại còn bắt hắn phải tự khám phá, ngươi cho rằng đây là gam hành động nhập vai RPG (Role-Playing Games) sao!
-Vậy thì nhanh một chút đem áo ngực trả lại mau.
Thẩm Phong vội vàng nói, cầm áo ngực trong tay tuy có cảm giác không tệ, nhưng lại chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng.
-Được!
Tiểu Bí lập tức sử dụng chức năng “ trả đồ ăn cắp ”, chỉ vài giây đem áo ngực trong tay Thẩm Phong biến mất, ngay cả quỹ đạo cũng nhìn không rõ, dường như vừa rồi sử dụng thuấn di trong không gian vậy.
Công năng của hệ thống này quả thật có phần nghịch thiên, đáng tiếc là tính ngẫu nhiên quá cao, hơn nữa để thỏa mãn điều kiện ăn cắp cũng không hề dễ dàng.
Ồ? Chờ chút?
Dường như có chỗ nào đó sai sai thì phải?
Trả đồ ăn cắp... Như vậy chẳng phải là áo ngực đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện sao, con mẹ nó, việc này quá đáng sợ rồi!
Thẩm Phong quính lên, hắn cảm giác được vừa rồi mình đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn rồi, vội vàng nói:
-Tiểu Bí, nhanh, mau chuyển áo ngực trở lại, mau!
Tiểu Bí:...
...
...
Tiểu Bí bày tỏ đã hết hi vọng, trả lại rồi lại muốn lấy về, việc này nô tì làm không được a!
Điều kiện ăn cắp cần phải thỏa mãn, vừa rồi Thẩm Phong có thể sử dụng thuật ăn cắp đối với Lê Hoa, là bởi vì đã thỏa mãn điều kiện làm cho Lê Hoa tức giận 999 lần, cũng bởi vì câu nói của Thẩm Phong “Cũng có thể bởi vì một vài tình huống đặc biệt mà dừng ra chương mới một, hai ngày” trùng hợp hoàn thành yêu cầu điều kiện của ăn cắp.
Nhưng để trộm lại một lần nữa chắc chắn không còn đơn giản như vừa rồi.
Bởi vì “Nếu muốn một lần nữa ăn cắp đồ trên cùng một đối tượng thì điều kiện ăn cắp sẽ thay đổi và độ khó cũng tăng lên” điều hạn chế này, điều kiện ăn cắp đã thay đổi sẽ tạo nên khó khăn vô cùng.
Bởi vì “Chỉ có đối diện mới biết được điều kiện ăn cắp”, hiện tại Thẩm Phong không thể nào biết được điều kiện ăn cắp đồ đối với Lê Hoa là gì!
Bởi vì “Mục tiêu ăn cắp là ngẫu nhiên!” coi như là ngươi có vận may nghịch thiên thì cũng không cách nào đem áo ngực trở lại.
Nói tóm lại, áo ngực đã trả về rồi muốn lấy lại về là khả năng vô cùng nhỏ bé.
Đương nhiên, coi như là làm được, Thẩm Phong cũng sẽ không làm, lúc vừa rồi là do quá sốt ruột mà mất đi lí trí, hiện tại hắn tỉnh táo nghĩ lại, trộm rồi lại trộm lần nữa, không phải là muốn dọa cho đối phương điên lên sao!
Có điều sau khi trải qua chuyện này, Thẩm Phong ý thức được công năng hệ thống này tồn tại rất nhiều hạn chế, trình độ bug cực kỳ cân đối, đồng thời có quá nhiều công năng đặc thù ẩn núp.
Đây là hệ thống cần phải tìm tòi thấu triệt.
Cần tìm tòi không phải chỉ có công năng của hệ thống mà còn có nhiệm vụ mỗi ngày.
Chỉ có khi nào trộm được vật phẩm chỉ định mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, không thể dựa vào vận may, ít nhất cần phải biết được vật phẩm chỉ định của nhiệm vụ là thứ gì, như vậy mới có thể bốc thuốc chữa đúng bệnh, chỉ nhằm vào người có vật phẩm chỉ định như vậy độ thành công sẽ cao hơn một chút.
Nhưng hệ thống không thông báo vật phẩm chỉ định là gì, mà chỉ đưa ra thông tin gợi ý.
“Trong một xưởng rèn có một người công nhân tên Tiểu Bạch, không có con cái mà chỉ cùng muội muội sống nương tựa vào nhau, hai người cùng đi Tinh Diệu điện du ngoạn, sau đó lái xe tiến vào quảng trường thời trang.”
Đoạn thông tin gợi ý này, rốt cuộc có manh mối gì?
Đến tột cùng vật phẩm cần tìm là cái gì?
Thẩm Phong vắt óc mà vẫn không thể nào biết được đáp án.