Chương 20: Người Bảo Vệ Này Quá Trâu Bò

Mải miết suy nghĩ hai giờ đồng hồ.

Thẩm Phong vẫn không thể nào nghĩ ra được câu trả lời của đoạn thông tin tiểu Bí gợi ý, không biết đến cùng đây là vật phẩm gì, xem ra đây không phải là câu đố.

Khả năng lớn đây không phải là gợi ý mà có thể đoán ngay được đáp án, đoạn gợi ý này có thể chỉ là phương hướng và phương pháp tìm kiếm vật phẩm được chỉ định.

Trọng tâm của đoạn văn này nói đến một công nhân tên Tiểu Bạch làm trong xưởng rèn, hắn sống cùng với muội muội, hai người dự định đi Tinh Diệu điện du ngoạn nhưng gặp phải một số vấn đề nào đó mà lái xe tiến vào quảng trường thời trang.

Cũng có thể là hai người bọn họ cần mua đồ vật gì đó ở quảng trường thời trang.

Có thể đồ vật kia chính là vật phẩm mà nhiệm vụ chỉ định.

Thẩm Phong chỉ có thể suy nghĩ theo hướng đấy.

...

...

Thẩm Phong ngồi trên bàn máy tính gõ truyện suốt bốn tiếng, cuối cùng cũng xong mười ngàn chữ, sau khi hắn cập nhật truyện xong xuôi, đồng hồ điểm đúng T R U Y E N Y Y. {C O M} 6 giờ sáng.

Thời điểm này, có lẽ công nhân trong xưởng rèn cũng đã đi làm đầy đủ, Thẩm Phong thay quần áo và rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài.

Nơi này là thế giới cường giả vi tôn, bất kỳ ngành nghề nào liên quan đến vũ lực đều rất hưng thịnh, nghề rèn liên quan đến vũ khí hiển nhiên cũng trở thành một loại nghề nghiệp chính.

Linh Năng đại lục có năm quốc gia, chỗ ở của Thẩm Phong lại đúng nơi “Rèn đúc” nổi danh của Tinh Diệu đế quốc, hơn nữa nghề rèn đúc là... ngành nghề phát triển nhất đế quốc.

Nếu như chỉ ở một gian xưởng mà muốn đi tìm công nhân tên Tiểu Bạch, chỉ một ngày chắc chắn là không đủ.

Nhưng may thay, mỗi một ngành nghề đều có một thủ lĩnh, nghề rèn đúc cũng như vậy, nhìn chung toàn bộ Tinh Diệu đế quốc, thậm chí nhìn toàn bộ Linh Năng đại lục, có một công xưởng rèn đúc không một ai là không biết, nơi ấy hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất, được khen là “Nơi sản xuất ra Thần khí”.

Công xưởng rèn này có tên là “Rèn đúc Thiên Đường”.

Nơi Thẩm Phong trọ chỉ cách rèn đúc Thiên Đường khoảng chừng hai giờ đi xe, dĩ nhiên là nếu không xảy ra tắc đường.

Bởi vì phần thưởng có phân chia cấp bậc, cho nên càng sớm hoàn thành nhiệm vụ thì đánh giá nhiệm vụ càng cao, vì lẽ đó để tiết kiệm thời gian, Thẩm Phong cắn răng nhịn đau dùng phương tiện di chuyển đắt đỏ nhất là “Sư Thứu phi xa”.

Sư Thứu là một chủng loại mà thân thể và móng vuốt sắc bén giống sư tử còn đầu và cánh giống chim ưng, bình thường chỉ tồn tại bên trong [bí cảnh kỳ huyễn], nhưng có một ít thợ săn chuyên môn đi bắt Sư Thứu non rồi giao cho Thuần Thú Sư thuần hóa chúng, về sau Sư Thứu non trưởng thành nhanh chóng được dùng làm phương tiện giao thông trên không trung giống như xe ngựa dưới mặt đất.

Ngồi Sư Thứu phi xa tốc độ vừa nhanh, lại không phiền não về vấn đề kẹt xe, là sự lựa chọn đi đường tốt nhất, khuyết điểm duy nhất là giá cả khá đắt.

Nhưng thật trùng hợp, Thẩm Phong sau khi nhìn thấy tài xế điều khiển Sư Thứu phi xe, trong đầu hiện lên điều kiện ăn cắp là “Cùng nói chuyện phiếm mười phút”, là một lão tài xế chân chính, Thẩm Phong có sở trường nói chuyện về chủ đề đàn ông, vừa may tài xế là nam, bởi vậy Thẩm Phong dễ dàng chỉ trong mười phút hoàn thành nhiệm vụ nói chuyện phiếm.

Sau khi sử dụng thuật ăn cắp, Thẩm Phong không thể ngờ được lại trộm được ví tiền của người tài xế, từ trong ví tiền Thẩm Phong lấy ra tiền phí đi xe, sau đó sử dụng thuật “trả đồ ăn cắp” đem ví tiền trả lại chỗ cũ.

Kết quả là Thẩm Phong không mất một đồng nào trong chuyến đi Sư Thứu phi xa vừa rồi, hơn nữa tài xế còn cười nói hớn hở với hắn “Lần sau ngươi lại lên xe ta sẽ giảm giá a!”, xem ra vừa rồi Thẩm Phong “ chém gió ” đã lấy được cảm tình của tài xế.

...

...

Tốc độ của Sư Thứu phi xa vốn nhanh hơn so với ô tô, lại có thể ở trên không trung thẳng tắp phi hành không phải đi đường vòng, bởi vậy theo một lộ trình đi ô tô hai tiếng mới tới nơi còn đi Sư Thứu phi xa chỉ khoảng 20 phút đã đến nơi.

Lúc đến xưởng rèn đúc Thiên Đường, cũng chỉ đúng 6 giờ 30 phút sáng sớm.

Mặc dù thời gian hơi sớm, nhưng đã có không ít công nhân lục tục đi qua cửa chính rồi vào xưởng rèn.

Ngoài cửa chính, một tên bảo vệ lạnh lùng đứng đó, đôi mắt hắn ta sắc bén như chim ưng đang không ngừng đảo qua từng người công nhân một, giống như một máy quét tinh vi tỉ mỉ.

Thẩm Phong cũng đã sớm đoán được bên ngoài cửa sẽ có bảo vệ, dù sao xưởng rèn đúc Thiên Đường cũng cực kỳ nổi danh, chắc chắn sẽ không để cho người lạ tùy ý đi vào.

Vốn hắn đang phiền não nên làm thế nào để có thể qua được cửa an ninh, bây giờ thấy ngoài cửa chỉ có một tên bảo vệ, nhất thời vô cùng vui mừng, hắn nghĩ thầm dưới ánh mắt của một người cho dù có lợi hại đến đâu, tỉ lệ hắn thừa nước đυ.c thả câu có hy vọng thành công rất cao.

Thẩm Phong thừa dịp không ai để ý lặng lẽ trốn vào bên trong đám người.

-Đứng lại!

Ai có thể nghĩ đến người bảo vệ này chỉ liếc mắt đã phát hiện chỗ khả nghi, “bá” một tiếng nhanh chóng vọt tới, túm chặt lấy Thẩm Phong và lạnh lùng nói:

-Những người không có liên quan không được phép đi vào.

“Má ơi! Ánh mắt quá sắc bén rồi, chẳng lẽ thế giới này chỉ một người bảo vệ cũng lợi hại như thế này sao?”

Thẩm Phong giả bộ trấn định nói:

-Ta không phải là người không liên quan, ta là công nhân ở nơi này.

Bảo vệ đánh giá Thẩm Phong từ trên xuống dưới rồi hừ lạnh một tiếng trả lời:

-Nói dối, ta chưa từng nhìn thấy ngươi.

Thẩm Phong ngạc nhiên đáp:

-Trong xưởng nhiều công nhân như vậy, ngươi chưa từng thấy ta không phải là điều bình thường sao!

Bảo vệ mặt không chút thay đổi nói:

-Rèn đúc Thiên Đường tổng cộng có 1765 công nhân tất cả, khuôn mặt và họ tên của họ, tất cả ta đều ghi nhớ trong đầu.

Thẩm Phong trợn tròn mắt, “khuôn mặt và họ tên của 1765 công nhân đều ghi nhớ? Mẹ kiếp, ngươi có còn là con ngươi không? Làm sao bộ não lại có thể nhớ được nhiều như thế?”

Thẩm Phong cuối cùng cũng rõ ràng là tại sao xưởng rèn đúc nổi danh như vậy lại chỉ có một bảo vệ, đây căn bản không phải là bảo vệ, mà là máy kiểm tra đo lường hình người a, là một bảo vệ có tài mà không được trọng dụng!

Thẩm Phong giãy dụa nói:

-Ngươi nhất định là lãng trí rồi, ngươi nghĩ lại đi, nghĩ thật kỹ vào, có phải có một người công nhân tên là Thẩm Phong đẹp trai và nhiều tài năng phải không? Ngươi cẩn thận nghĩ lại, ngươi nhất định có thể nghĩ ra.

Bảo vệ nhìn Thẩm Phong một chút, sau đó chắc chắn nói:

-Ta không nhớ sai. Nếu ngươi đúng là công nhân, vậy thẻ công nhân của ngươi đâu?

Thẩm Phong suýt thì hộc máu, còn cần cả thẻ công nhân sao ngươi không nói sớm, nếu nói ra sớm một chút đỡ phải phí công ta giãy dụa xấu hổ đến như thế này không?

Thẩm Phong mắt thấy sắp không còn đường lui, đột nhiên lóe ra ý tưởng mới, vội vàng đáp:

-Thật xin lỗi, quả thực ta không phải công nhân nơi này, vừa rồi là ta nói dối... Thực ra ta có người thân là công nhân ở đây, tên là Tiểu Bạch, ngươi là người có trí nhớ tốt như vậy, nhất định là nhớ chứ? Ta là ngươi thân của anh ấy, nếu ta đã không thể đi vào, ngươi có thể giúp ta gọi anh Tiểu Bạch ra đây giúp ta được không?

Bảo vệ cười lạnh nói:

-Trong xưởng quả thật có người tên Tiểu Bạch, hơn nữa chỉ có một, nhưng theo ta biết trong nhà hắn chỉ còn một muội muội, không có người thân nào khác, ngươi đừng nghĩ sẽ nói cho ta biết, thực ra ngươi là nữ giả nam nhé!

Lần này thật sự Thẩm Phong bị làm cho choáng váng, ngươi đã nhớ được khuôn mặt cùng họ tên đã đủ lắm rồi, tại sao ngay cả hoàn cảnh gia đình của người khác ngươi cũng nắm rõ như vậy hả?

Đương nhiên Thẩm Phong sẽ không ngốc nói mình là “Nữ giả nam trang”, coi như hắn nói ra cũng vô dụng, vì dưới khố có “Cự Long”, làm sao giả bộ thành nữ nhân được!

Có điều sau khi biết trong xưởng chỉ có một công nhân tên Tiểu Bạch hơn nữa còn cùng muội muội sống nương tựa vào nhau, đây cũng là một phát hiện nho nhỏ khiến cho Thẩm Phong vui vẻ, chí ít hắn xác định được hướng tìm của mình là chính xác, hiện tại chỉ còn thiếu một bước làm sao có thể trà trộn vào rèn đúc Thiên Đường, sau đó nghĩ biện pháp tìm người tên Tiểu Bạch kia.

Thẩm Phong trầm ngâm suy nghĩ, nhận ra được sử dụng “Lời nói dối có thiện ý” ở trước mặt tên bảo vệ này căn bản là vô dụng, thực lực và chỉ số thông minh của đối phương đều hơn hắn.

Hiện tại hắn nên làm thế nào đây?

“Đúng rồi, thuật ăn cắp!”

Cuối cùng Thẩm Phong cũng tìm ra được hy vọng duy nhất, tuy rằng không biết sẽ trộm được thứ gì, nhưng ít ra cũng là một tia hy vọng, không phải sao?

“Điều kiện ăn cắp”.

Thẩm Phong hướng về phía người bảo vệ để nhìn rõ điều kiện.

“Điều kiện để ăn cắp đồ vật từ đối tượng là_khiến cho hắn tin tưởng ngươi là con gái”.