Chương 42: Thuần Phục Băng Hoàng

Nhìn lão nhân trước mặt bị trọng thương, vị trí chổ ngực bốc lên mùi khét, Tiểu Quỷ nhàn nhã đi tới, nhìn lão nhân với ánh mắt cười trên nổi đau của người khác…

-“Khụ khu… Tiểu tử! Ngươi thật bị ổi, chưa gì mà đã ra sát chiêu, ta đã xem thường ngươi rồi!”.

Nghe thanh âm có chút khó khăn của lão nhân trước mặt, Tiểu Quỷ mặt tỉnh bơ nói: “Nè…! Ai bảo tiểu lão già như ngươi ngu quá làm chi, đó đâu phải sát chiêu đâu, sát chiêu là ngươi chết con mẹ nó rồi!”.

-“Ngươi…! Khụ…!”. Lão nhân mặt mo đỏ lên, tức giận ho sặc sụa… cố gắng điều chỉnh tâm tình lại, luyện hóa đan dược để chữa trị thương thế.

Tiểu Quỷ âm thầm trò chuyện với Nhã Phi, nhàn nhã chờ đợi lão nhân trị thương, hắn có việc muốn hỏi lão già, nếu hắn đoán không nhầm, lão già trước mặt đây là Hải Ba Đông, cường giả có biệt hiệu Băng Hoàng, đã từng danh chấn Gia Mã Đế Quốc một thời, trong nguyên tác…

-“Thật là băng lãnh hỏa diễm khủng khϊếp, nếu như ta đoán không nhầm thì hỏa diễm mà ngươi sử dụng để đả thương ta, là một loại thần kỳ Dị Hỏa đi?”. Sau khi một phần thương thế xong, khuôn mặt run rẩy, lão nhân thoáng có chút sợ hãi nói.

Tiểu Quỷ ngước mắt, từ chối cho ý kiến, trừng mắt nhìn lão, như muốn uy hϊếp, nói nhiều nữa ta gϊếŧ đấy!.

Nhìn bộ dáng ác bá của Tiểu Quỷ, lão nhân run rẩy sợ hãi, khi sinh mạng của mình nằm trong tay vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, lão điều chỉnh lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Ngươi cũng biết, thực lực thực sự của ta là một Đấu Hoàng cường giả?”.

-“Ừm!”. Tiểu Quỷ gật đầu.

-“Vậy ngươi biết thân phận của ta chứ?”. Lão nhân lại hỏi.

-“Biết… mà cũng không chắc! Ngươi nói ta nghe là được!”. Tiểu Quỷ gật đầu rồi lại lắc đầu nói.

Nhìn thấy biểu tình của Tiểu Quỷ, lão nhân hơi sợ hãi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá chợt khuôn mặt thoáng hiện nét kiêu ngạo nói:

-“Tên của ta là Hải Ba Đông, có lẽ ngươi cũng chưa có nghe qua cái tên này, nhưng một cái cái tên khác của ta thì ta nghĩ ngươi hẳn là đã nghe qua?”.

-“Băng Hoàng!”.

-“Không biết! Chưa từng nghe qua, đã nói ta là lão tổ tông của ngươi rồi mà tiểu lão già!”. Hai chữ Băng Hoàng lọt vào tai, như rắm thối thổi qua tai, Tiểu Quỷ đưa tay lên, ngoáy lỗ tai, lắc đầu cười cười nói.

-“Ngươi…! Ức hϊếp người quá đáng!”. Nghe được lời nói và nhìn biểu tình của Tiểu Quỷ, Hải Ba Đông khuôn mặt đen lại, kiêu ngạo một thời, giờ cảm thấy mình thật bi ai…

-“Băng Hoàng, từng bài danh một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, là người tính tình cô tịch kiêu ngạo, cực kì am hiểu băng hệ đấu khí, đã từng giận dữ mà đóng băng cả một tòa thành thị, trong số thập đại cường giả năm đó. Ta là một trong số không nhiều Đấu Hoàng cường giả đã cùng Vân Lam Tông tông chủ quyết chiến trên đỉnh Vân Lam sơn, mặc dù cuối cùng bị thua, nhưng đối phương cũng thắng một cách chật vật. Trong một lần Gia Mã đế quốc và Xuất Vân đế quốc tổ chức cường giả đại hội, ta đã một mình độc chiến với đối phương là một gã Đấu Hoàng và một gã Đấu Vương mà không bị bại, gây kinh chấn toàn đấu trường! Đại danh như thế, ngươi ở cái xó nào chui ra mà không biết vậy hả?”.

Hải Ba Đông khổ sở đứng dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Quỷ, miệng luyên thuyên mà nói.

-“Đệt…! Ta đã nói rồi, ta là lão tổ tông của ngươi, mới đầu thai chuyển kiếp, tiểu tốt hoàng hành như ngươi sao ta biết được, còn lãi nhãi nữa có tin ta cho ngươi đi đầu thai không?”. Tiểu Quỷ nhìn Hải Ba Đông, mà tức giận mắng.

-“Ngươi…!”. Hải Ba Đông mặt mày xanh mét, chỉ chỉ Tiểu Quỷ mà cam chịu không nói nên lời.

-“Thế nói ta xem, Băng Hoàng như ngươi tại sao trở nên nông nổi như vậy hả?”. Tiểu Quỷ tìm cái ghế ngồi xuống, Nhã Phi thấy vậy, ra phía sau mà đấm bóp cho hắn. Tiểu Quỷ đắc ý rung đùi, nhìn Hải Ba Đông mà nói.

-“Năm đó, sau khi tham dự đế quốc cường giả đại hội xong thì ta đi tới Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc, trong lúc ngẫu nhiên mà bị xà tộc hoàng giả trong sa mạc là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương truy sát, ngươi phải biết rằng, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương thực lực trong cấp bậc Đấu Hoàng cường giả chính là đứng đầu, nếu không phải là vị cường giả này đã có lời, nói không chừng thì bọn xà nhân tộc đã sớm tấn công nhân loại đế quốc rồi!”.

-“Tại trường chiến đấu nọ, ta thua trong tay nàng cũng không có gì bất ngờ, mặc dù sau đó mượn cơ hội đào thoát, nhưng lại trúng Xà Chi Phong Ấn Chú của nàng. Không chỉ có thân thể nhanh chóng già yếu, mà ngay cả thực lực cũng bị phong ấn tại đấu linh cấp bậc!”.

Hải Ba Đông thở dài nói.

-“Xạo lìn…! Ngươi có ý đồ bất chính, lừa gạt tình cảm với muội muội nàng ta, nàng ta chưa gϊếŧ ngươi là may lắm rồi!”. Tiểu Quỷ nhếch miệng, nhìn Hải Ba Đông nói.

-“Ngươi…! Như thế nào biết rõ thế?”. Hải Ba Đông mặt mo đỏ lên, đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Quỷ, mà nói.

Sự kiện năm xưa chỉ ít người biết, không ngờ tên tiểu tử trước mặt nói là tổ tông của ta đây lại biết rõ như vậy… Làm lão thở dài mà nhớ lại những trải nghiệm với cô nương xà nhân mất trí, cuối cùng trước khi chết cũng biết nàng ta có tên gọi là Điệp…!

-“Đã bảo ta là lão tổ tông của người rồi mà lị! Thế nào, giờ tin chưa, hãy kể ta nghe những gì ngươi trải qua với nàng ta nào!”. Tiểu Quỷ thấy Hải Ba Đông thất thần, nhịn không được mà thủ dò hỏi, hắn muốn biết có phải như theo Sa Chi Lan Ca kiếp trước hắn từng xem không?.

-“Vâng…! Thưa tiểu tổ tông!”. Hải Ba Đông điều chỉnh tâm tình lại, cam chịu nói.

-“Bốn mươi năm trước, ta là một sát thủ máu lạnh, nhận nhiệm vụ đến sa mạc tìm kiếm một xà nữ của xà nhân tộc, trên đường mang nàng ta trở về thì phát hiện nàng ta đã mất trí nhớ. Trên đường đi ta cũng biết được xà nhân tộc cũng đang tìm nàng ta, đồng thời cũng gặp được một vị hắc y nhân thần bí của xà nhân tộc, cùng hắn giao thủ nhiều lần cuối cùng sơ ý bị thương. Do vì hoàn thành nhiệm vụ, ta mang theo xà nữ cùng với vết thương của mình tìm nơi ẩn thân trị liệu thương thế, trên đường đi gặp vô vàn hiểm nguy...”

Tiểu Quỷ vừa ngồi nghe Hải Ba Đông từ từ kể lại, vừa được Nhã Phi sau lưng xoa bóp, hắn rung đùi đắc ý, khi biết được cũng có vài thứ rất khác với kiếp trước hắn xem, muội muội của Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa không có phát sinh tình cảm với Hải Ba Đông…

Nhưng đến đoạn cuối cùng, thì vẻ mặt hắn hiện lên đầy thất vọng, trầm mặt trong giây lát, mắt hắn sáng lên, nhìn Hải Ba Đông mà hỏi:

-“Ta hỏi ngươi việc rất quan trọng, ngươi còn giữ cái sợi dây chuyền mà ngươi lừa gạt lấy từ nàng ta không?, còn thì đưa cho ta!”.

-“Đây…! Không biết tiểu tổ tông dùng nó để làm gì?”.

Hải Ba Đông tuy nghi hoặc, nhưng vẫn lấy từ nhẫn trữ vật ra một sợi dây chuyền màu hoàng kim, hình dạng một xà mỹ nữ vươn hai tay trông rất giống hình thập giá, rồi cung kính đưa cho Tiểu Quỷ.

-“Ngươi không cần phải biết, ta lấy làm kỷ vật… hắc hắc!”. Tiểu Quỷ nhận lấy, cười hắc hắc nói.

-“Hỏi ngươi một chuyện rất quan trọng nữa, mạng sống và thực lực của ngươi sau này sẽ dựa vào câu trả lời này…!”.

-“Người và cái nàng tên Điệp gì đấy, đã xxx….!”. Tiểu Quỷ vẻ mặt hèn mọn, hai tay hắn làm động tác bỉ ổi, hai ngón trỏ và giữa tay trái dính sát nhau cong lại thành hình elip, ngón trỏ tay phải thọt ra thọt vô đó, khiến Nhã Phi đỏ mặt không biết dấu đi đâu, nhìn là biết muốn hỏi gì…

-“Chưa…! Trước khi chết thì ta chưa động gì tới nàng cả! Đυ.ng vào thì giờ đây ta đã bị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương gϊếŧ chết rồi…”. Hải Ba Đông toát mồ hôi hột nói.

-“Tốt…! Tuy ngươi đã già mà lừa gạt cô nương mất trí, nhưng nhân phẩm cũng không tệ, ta sẽ nhận ngươi làm nô bộc, sau này cứ gọi ta là tiểu tổ tông cũng được, hắc hắc!”.

-“Hoàn toàn thuần phục ta, tài nguyên tu luyện sau này sẽ không thiếu, nếu không…!”. Tiểu Quỷ sát khí nổi lên, hơi uy hϊếp nói.

-“Vâng…! Thưa tiểu tổ tông!”. Hải Ba Đông thuần phục nói.

-“Khi ta từ Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc trở ra, ta sẽ giải khai phong ấn cho ngươi, để ngươi trở lại một cường giả Đấu Hoàng đại danh đỉnh đỉnh!”. Tiểu Quỷ tiếp tục ném một cành ô liu.

Sau khi thu phục được Hải Ba Đông, lấy bản đồ được đánh dấu kỹ lưỡng trong sa mạc của lão, hắn cười hèn mọn, ôm lấy Nhã Phi mà biến mất trước mặt lão.

Nhìn Tiểu Quỷ biến mất trước mặt mình, Hải Ba Động không chịu nổi nữa mà run rẩy ngồi xuống, vẻ mặt biến ảo bất định, cuối cùng cũng thở dài một hơi, hy vọng nói thầm: “Haizz! Thuần phục chủ tử thiên tài yêu nghiệt như vậy cũng không mất mát gì! Chỉ cần vài năm nữa là danh vọng của người sẽ đứng đầu cả Gia Mã Đế Quốc và thậm chí cả Trung Châu xa xôi. Ta rất chờ mong… mong sao chủ tử sẽ giữ vững lời hứa!”.

Tiểu Quỷ mà nghe được những lời thì thầm của Hải Ba Đông thì không biết cảm xúc sẽ ra sao, biết được thì hắn sẽ hét lên “Ta đứng trên đỉnh Đấu Khí Đại Lục, đạp hết tất cả dưới chân, chứ ở Gia Mã Đế Quốc mà nhầm nhò gì!”.

Tiểu Quỷ sau khi ra khỏi cửa hàng bản đồ của Hải Ba Đông, hắn tiếp tục dẫn Nhã Phi đi mua sắm, tiếp tế lương thực để chuẩn bị hành trình đi vào Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Tiểu Quỷ cảm thấy thõa mãn, dựa theo người qua đường chỉ dẫn, tại Mạc thành tìm tới được khu cao cấp khách sạn.

Theo đêm tối chậm rãi qua đi, không thể thiếu công cuộc tìm kiếm hài tử của Nhã Phi được! Ánh mặt trời nóng cháy, lần nữa đem sa mạc bao phủ trong một mảnh lửa nóng.

Từ trong khách sạn đi ra, hai người Tiểu Quỷ nhãn nhà đi tới trước cổng thành.

Tại thủ thành binh lính lộ ra vẻ kính sợ trong ánh mắt, Tiểu Quỷ dẫn Nhã Phi đi ra khỏi thành thị, nhìn cảnh vật xuất hiện trong tầm mắt, nhìn sa mạc vô tận, nhìn mặt dây chuyền hình xà mỹ nữ đeo trên ngực, trong lòng hạ quyết tâm!

Sau khi ra khỏi Mạc thành, Tiểu Quỷ dẫn Nhã Phi đi về hướng đông bắc, nơi có đánh dấu Dị Hỏa trên bản đồ. Đi được mấy ngày thì Nhã Phi không chịu nổi mà đòi vô Âm Dương Châu, ở ngoài đó lâu nên nàng sợ đen da, với chẳng có gì thú vị, toàn là cát vàng nên nàng vô Âm Dương Châu để học tập luyện đan, điều chỉnh tâm tình tốt nhất để chuẩn bị luyện hóa Dị Hỏa, sau khi biết được muốn dễ có hài tử phải đạt đến tu vi Đấu Đế… và tiện thể chăm sóc hai mẫu nữ Tiêu Mị…

Khi Nhã Phi vô Âm Dương Châu, đi được vài ngày nữa, Tiểu Quỷ buồn chán quá khi chẳng thấy bóng ma nào, mà cũng vào Âm Dương Châu. Sau nhiều ngày bỏ bê, lần này phải chính cống điều giáo hai mẫu nữ Tiêu Mị cái đã, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ đầy bỉ ổi mà biến mất trong sa mạc toàn cát vàng và bụi bay mù mịt…

……

----------

P/s: Chương sau có sắc Bɖʂʍ, tìm hiểu thì thấy hơi khó viết, nghiên cứu kĩ nên có thể mấy ngày mới có!

Mọi người có muốn ta hồi sinh muội muội Mỹ Đỗ Toa, để Tiểu Quỷ thu hết, luân phiên xơi hai tỷ muội không?