Chương 39: Vụиɠ ŧяộʍ! Rape Tiêu Mị

Điển lễ nạp thϊếp của tam thiếu gia Tiêu Viêm diễn ra rất suôn sẻ… Tiêu Mị được hạ nhân dẫn vào phòng tân nương trước, Tiêu Viêm, Tiêu Chiến và các vị trưởng lão ở lại ở lại tiếp đãi các khách nhân.

Sau khi nhận được Tử Linh Tinh từ Cát Diệp tiên sinh, hai cha con Tiêu Chiến vâng dạ không thôi mà không hối hôn nữa, quay mặt đi thì cả hai đều hiện lên vẻ mặt vui mừng, khi Tiêu Viêm chuẩn bị sở hữu một loại thú hỏa, như thế thì danh vọng của hắn, cũng như của gia tộc sẽ càng tăng lên…

Cát Diệp hài lòng mà chào hỏi Tiểu Quỷ và Nhã Phi, rời khỏi Tiêu gia để quay về Vân Lam Tông. Thấy cũng đã đến lúc nên Tiểu Quỷ dẫn Nhã Phi rời khỏi, đưa nàng vào Âm Dương Châu rồi bí mật quay lại Tiêu gia.



Đêm đến, trong phòng tân nương, tân lang, giành cho Tiêu Mị và Tiêu Viêm…

“Ọt…!”.

-“ÁÁÁÁÁÁ!”.

Tiếng hét thảm thiết, đau đớn khi mất thân hoài bích của nữ nhân vang lên, bốn thân ảnh đứng ở ngoài cửa nghe thấy, đều nở nụ cười, mà tiếp tục lắng nghe tiếp.

“Phạch… phạch… phạch!”.

-“Đau quá… Muội đau quá…! Tiêu Viêm biểu ca… huynh nhẹ nhàng với chậm lại được không?”.

Tiếng va chạm xá© ŧᏂịŧ càng ngày càng nhanh, mạnh như một cái máy đóng cọc bê tông, như muốn phá vỡ thân thể nữ nhân ở dưới vậy.

-“Á…! Ở dưới của muội đau quá… Hu hu!”.

-“AAAAAA…! Muội ngứa…. muội sướиɠ…! Hình như muội sắp ra… a… a!”.

Tiêu Mị rêи ɾỉ liên tục, cuối cùng thở gấp mà cả người co giật tiết thân lần đầu tiên của đời thiếu nữ…!

Bốn thân ảnh ở ngoài phòng khi nghe đến thế, đều nở nụ cười yên tâm mà rời khỏi, để lại không gian thoải mái cho đôi phu thê trẻ, quý báu của Tiêu gia.



Quay lại một khắc trước, sau khi chè chén với khách xong, Tiêu Viêm cả người đầy mùi mà tiến vào căn phòng chuẩn bị sẵn để động phòng hoa chúc. Nhưng không biết, âm thầm đi sau theo hắn có năm người, trong đó có Tiểu Quỷ và bốn người cao tầng của Tiêu gia, gồm Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão.

Riêng Tiểu Quỷ tiềm hành đi theo thì không ai phát hiện ra cả, khi Tiêu Viêm vào phòng thì hắn cũng vào theo.

Ngồi trên giường, Tiêu Mị vẫn còn đeo khăn trùm đầu, nhờ vào các lỗ nhỏ trên khăn mà có thể thấy được hình dáng Tiêu Viêm biểu ca đang lắc qua lắc lại tới gần bên mình, làm nàng hồi hộp không thôi!

Tiêu Viêm như sói vồ mồi, vồ tới, đè cả người Tiêu Mị xuống giường, nhanh chóng xé toạt quần áo của mình chỉ còn nội khố, rồi hắn đưa ma trảo của mình lên, chuẩn bị cởi sạch Tiêu Mị.

-“Đừng…! Tiêu Viêm biểu ca, huynh tắt đèn đi, muội sợ…!”. Tiêu Mị che chắn thân mình, từ lúc Tiêu Viêm đè nàng xuống thì nàng không dám hé mắt ra.

Nghe thế, Tiêu Viêm đứng dậy nhanh chóng tắt đèn mà vồ tới trên giường, cởϊ qυầи Tiêu Mị xuống, đưa con sâu cứng lên chỉ được gần 10 phân của hắn lên, chuẩn bị phá tan bờ cỏi…

-“Từ từ thưởng thức đi nhé…! Ngươi đang chơi Tiêu Mị đấy…! Hắc hắc!”. Âm thanh mộng mị vang lên bên tai Tiêu Viêm, cả người hắn cứng đờ như trời trồng, hai mắt vô thần, khuôn mặt hiện lên vẻ thèm thuồng dâʍ ɖu͙©, tay đang cầm con sâu thì thụt nhanh liên tục.

Tiểu Quỷ tiềm hành bên cạnh nãy giờ, sử dụng Tả Luân Nhãn, thôi miên lên Tiêu Viêm, rồi âm thầm gạt hắn ra một bên, mà thay thế vào vị trí của hắn. Ánh mắt sáng rực của Tả Luân Nhãn sáng lên trong màn đêm lóe lên rồi biến mất, khiến Tiêu Mị bên cạnh không hề hay biết mà chờ đợi giây phút trao thân cho Tiêu Viêm biểu ca…!

Tiểu Quỷ chấn nát quần áo của mình, bá đạo đưa thần thương, thô to, đầy gân guốc của hắn, tới huyệt động của Tiêu Mị mà mãnh mẽ tiến vào đến tận hoa tâm của nàng.

Tiêu Mị hét thảm, không cho nàng kịp thở dốc, Tiểu Quỷ nhấp hông mãnh liệt, tốc độ như máy khâu, mạnh mẽ khiến cho Tiêu Mị đau đớn rên lên. Tiểu Quỷ hung hăng nhấp sâu mà trong người nàng, làm Tiêu Mị rêи ɾỉ, cả giường vang lên tiếng “cọt kẹt”, hòa với âm thanh va chạm xá© ŧᏂịŧ vang lên liên tục trong phòng.

Mới hung hăng được vài chục nhát, Tiêu Mị cả người co giật mà tiết thân, khiến Tiểu Quỷ cảm thấy chinh phục không thôi. Cảm ứng được mấy con rùi ở ngoài đã đi hết, Tiểu Quỷ nhanh chóng lột sạch thân trên của Tiêu Mị, ôm lấy nàng tới trước mặt hắn.

-“Hắc hắc…! Sướиɠ không… cảm giác trở thành thiếu phụ như thế nào hả Tiêu Mị!”. Tiểu Quỷ phong bế không gian xung quanh, cười dâʍ ɖu͙© nói.

-“Á… ưm! Ngươi là ai… tại sao lại là ngươi…!”. Tiêu Mị sau khi tiết thân, cả người vô lực không biết gì, nghe được âm thanh đó thì hét lên, nhưng nàng nhanh chóng bịt miệng, khi nhìn thấy khuôn mặt có hơi quen thuộc đó thì lòng đầy tức giận.

-“Tiêu Viêm biểu ca đâu? Ngươi mau rút thứ vô sỉ trong người của ta ra, nếu không ta hét toáng lên, ngươi có mà chết chắc!”. Tiêu Mị khuôn mặt đầy vẻ tức giận, nước mắt chảy dài, hai tay cào lên trên người Tiểu Quỷ, uy hϊếp nói.

-“A… a!”.

-“Hắc hắc…! Hét lên… hét lên đi! Có hét khan cả cổ thì chẳng ai tới đây cứu ngươi đâu!”. Tiểu Quỷ cười bỉ ổi mà nhấp hông một cái thật mạnh, khiến Tiêu Mị không kìm được mà rên lên. Tiểu Quỷ tiếp tục để nàng ngồi trên đùi hắn, mà điên cuồng nhấp.

Tiêu Mị hét lên kêu cứu trong vô vọng, nên nàng chẳng thèm hét nữa!...

-“Tiêu Viêm à! Xem trước mặt ngươi là ai kìa!”. Tiểu Quỷ hèn mọn mà thắp sáng xung quanh giường lên.

Đập vào mắt Tiêu Ngọc là hình ảnh Tiêu Viêm biểu ca của nàng đang toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, với vẻ mặt đầy dâʍ ɖu͙© mà hoạt động thân dưới bằng tay của hắn, chỉ thấy xung quanh Tiêu Viêm đang rải đầy chất nhờn màu trắng đυ.c, mùi vị nồng nặc khiến cho Tiêu Mị không nhịn được mà che mũi. Càng nhìn thì lòng nàng càng thất vọng với Tiêu Viêm biểu ca…

-“Hu hu…! Ngươi đã làm gì Tiêu Viêm biểu ca?”. Tiêu Mị khóc lóc nói.

-“Muốn biết à? Thế ngươi hãy để ta chơi cho đã cái đã!”.

-“Á!”.

Nói rồi, Tiểu Quỷ đứng lên, xách đầu tóc nàng tới trước hạ thân hắn, cầm thần thương mà đập đập lên mặt nàng, nhìn vẻ mặt đầy quật cường của Tiêu Mị mà hắn sảng khoái không thôi.

-“Ưm…!”.

-“Nếu ngươi dám cắn là ta gϊếŧ hắn và diệt sạch cả Tiêu gia đấy!”.

Tiểu Quỷ bịt mũi, bóp miệng Tiêu Mị mà nhét thần thương của hắn vào, buông lời uy hϊếp nói.

“Ọc… Sụp…!”.

Tiểu Quỷ sảng khoái, ôm lấy đầu Tiêu Ngọc mà điên cuồng nhấp hông, được một lát khi thấy miệng nàng cứng đờ đi thì hắn dừng lại, rút thần thương ra, cuối người xuống mà rờ xuống hạ thân của Tiêu Mị, thấy ở đó đã lầy lội, đầy ẩm ướt thì hắn buông lời treo chọc.

-“Da^ʍ nữ, đã sướиɠ rồi mà còn giả danh Quan Âm lập đền thờ à! Ngẩng đầu lên để ta xem nào!”.

Tiêu Mị đầu tóc rồi bời, khuôn mặt khuất nhục bị Tiểu Quỷ đẩy cằm lên, nhìn hắn đầy oán hận. Ánh mắt nàng như muốn gϊếŧ người vậy, thấy vậy Tiểu Quỷ cười hắc hắc mà nói:

-“Hận à…! Hận mà tí nữa sướиɠ lên đừng có rên đấy nhé!”.

Tiểu Quỷ vứt nàng đến bên cạnh Tiêu Viêm, từ phía sau mà đi vào người Tiêu Mị, trườn người tới bốp lấy đôi ngọc thỏ mới chớm nở như ngọn đồi non của nàng thành muôn đủ hình dạng. Ở dưới, Tiểu Quỷ điên cuồng nhấp hông, phát nào phát nấy tới tận sâu trong hoa tâm của nàng, âm thanh da thịt va chạm vang lên liên tục, làm nước chảy lênh láng từ hạ thân hai người rơi xuống giường.

-“Ưm… ư!”.

Tiêu Mị một tay chống lên vai Tiêu Viêm để trụ vững, một tay che miệng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, chảy xuống người Tiêu Viêm. Nhìn khuôn mặt dâʍ ɖu͙© của Tiêu Viêm đang điên cuồng quay tay ở dưới, làm Tiêu Mị càng thêm thất vọng. Được Tiểu Quỷ cưỡиɠ ɠiαи, mãnh mẽ đầy kí©h thí©ɧ, dần dần cảm thấy sung sướиɠ mà rên lên…

-“Ha ha…! Rên to lên đi chứ… che này… này thì che!”.

-“Ự… ự…!”…

-“Á…! Không được… mau dừng lại đi!”.

Tiểu Quỷ rị lấy hai tay nàng ra sau mà điên cuồng nhấp, làm Tiêu Mị chẳng biết trời trăng, mây gió gì mà rêи ɾỉ, cả người co giật mà tiếp tục tiết thân.

-“Ha ha…! Đang sung sướиɠ mà biểu ta dừng, đừng nói dối lòng như vậy chứ, ở dưới ngươi ra đầy nước đây này!”. Tiểu Quỷ khóa hai tay nàng ra sau, một tay rờ xuống đám lông mao thưa thớt của nàng, mỉm cười treo chọc.

“Phach… phạch… phạch!”.

-“Ưm… ư!”.

Vừa nhấp nhanh như cái máy, môi hắn tìm đến môi Tiêu Mị mà mãnh liệt hôn tới, nhờ hoạt động ở dưới khiến Tiêu Mị mở miệng rêи ɾỉ, nên Tiểu Quỷ đã nhanh chóng đã tách môi nàng ra, mà luồng lưỡi vào trong.

-“Á…!”.

-“Có tin ta chơi ngươi xong, vứt ngươi ra ngoài để vài chục tên nam nhân mà thay nhau lăng nhục không?”.

Vừa luồng vào trong thì bị Tiêu Mị cắn, làm hắn đau lên, máu chảy bên khóe miệng, tách ra khỏi môi nàng, nhìn Tiêu Mị đầy tức giận mà hăm dọa.

Nhìn khuôn mặt đầy hoảng sợ và khuất nhục, nước mắt chảy dài nhìn mình, làm Tiểu Quỷ đầy thỏa mãn mà tiếp tục tìm đến bờ môi nàng, hung hăng cắn lấy, để trả thù…

Đứng chơi nàng chán chê, Tiểu Quỷ vật lấy Tiêu Mị xuống giường, cùng lúc đó đánh ngất Tiêu Viêm cho hắn lăn xuống khỏi giường, chứ bù nhìn nảy giờ hơi ớn rồi!.

Lật Tiêu Mị nằm xấp xuống, hắn banh bờ mông của nàng ra hai bên, nhìn lỗ nhị nhỏ nhắn, hồng hào phía trên mà lòng đầy ham muốn.

-“ÁÁÁÁÁÁÁÁ…!”.

Rút thần thương ra khỏi huyệt động đã sưng lên của Tiêu Mị, Tiểu Quỷ lấy Côn Tự Sướиɠ ra mà nhét vào lại đó, bật chế độ rung cực độ và tự thọt. Tay còn lại cũng không rãnh rỗi, cầm lấy thần thương mà bá đạo đóng sâu vào hậu môn của Tiêu Mị, làm Tiêu Mị đau đớn hét thảm thét dài…

Cả người Tiêu Mị co giật liên tục mà tiết thân, mặt chôn xuống giường, vô lực để mặc Tiểu Quỷ hành hạ.

-“Sướиɠ quá…! Ta ra đây…!”.

Tiểu Quỷ không hề thương tiếc, khi chơi lỗ nhị nàng đến nổi máu chảy đầy như bị trĩ vậy, thì hắn mới rút ra, xuất hết dương tinh lên mông nàng, thu lấy mà luyện chế Quỷ Tinh Đan, vừa luyện hắn vừa tiếp tục tìm đến miệng nàng mà bịt lại.

“Sụp… soạt!”.

Tiêu Mị vừa đau, vừa sướиɠ, lại vừa hận nhìn Tiểu Quỷ đang ngồi chồm hổm trên ngực nàng, một tay cầm đầu nàng nắc, một tay rờ xuống xoa nắn bộ ngực nhỏ của nàng, khiến âm thanh làm người khác xấu hổ vang lên liên tục.

-“Hắc hắc…! Như ngươi thì sao mà xứng để ta phóng tinh trong người được! Cứ từ từ mà ném thử máu lỗ nhị của ngươi đi, ha ha!”. Tiểu Quỷ buông lời treo chọc.

-“Ưm… ưm… ư!”. Hạ thân Tiêu Mị cong lên, co giật mà tiết thân khi bị tấn công mạnh liệt ba điểm nhạy cảm, nhờ vào công lao của Côn Tự Sướиɠ và Tiểu Quỷ.

Sau khi chăm sóc ở phía trên Tiêu Mị đã đời, Tiểu Quỷ dời xuống, lấy Côn Tự Sướиɠ ra, nhét thần thương vào mà tiếp tục…



Không biết bị Tiểu Quỷ hành hạ, cưỡиɠ ɠiαи, được bao lâu, Tiêu Mị dục tiên dục tử, tiết thân không biết bao nhiêu lần, miệng chẳng mở nổi, ánh mắt đầy cầu xin nhìn hắn.

-“Ha ha! Nữ nhân như ngươi thì hãy ngoan ngoãn làm thỏa mãn ta đi, nếu không ta hϊếp xong gϊếŧ! Hắc hắc!”.

Tiểu Quỷ không quan tâm mà tiếp tục hành hạ nàng tới tận mờ sáng, đến khi nàng sung sướиɠ kèm theo đau đớn đến không chịu nổi nữa, mà ngất đi thì hắn dừng lại. Tiểu Quỷ cũng ra được mấy lần, chỉ lần cuối cùng là hắn ra trong người Tiêu Mị, để chữa trị thương thế cho nàng.

Nhìn bãi chiến trường máu me đầy giường, Tiểu Quỷ cười dâʍ ɖu͙©, nhìn Âm Tinh hiện có khi chơi Tiêu Mị đã đủ 100, hắn triệu hồi Âm Thể từ cái bóng của mình ra.

-“Hắc hắc…! Sướиɠ chết nhỉ… Có cần ta tiếp tục không?”. Âm Thể với khuôn mặt mờ ảo, dần dần hiện ra khuôn mặt giống y đức Tiểu Quỷ, nhìn xung quanh mà cười hèn mọn nói.

-“Đệt…! Nữ nhân ta chơi rồi thì ngươi không được chơi nhé! Giờ ngươi đi tìm các mỹ phụ xinh đẹp, đặc biệt là vẫn còn phu quân, và không thể có con gái xinh đẹp nhé! Tìm đến mà cho tụi nam nhân đó… sừng đầy đầu đi!”. Tiểu Quỷ cười bỉ ổi ra lệnh.

Âm Thể nở nụ cười bỉ ổi, đứng trước mặt Tiểu Quỷ mà tiêu thất trong bóng tối, Tiểu Quỷ thu Tiêu Mị vào Âm Dương Châu, để từ từ mà điều giáo lại, thu nàng làm nô tỳ ấm giường cũng được. Hắn cười hắc hắc, đến gần Tiêu Viêm đang hôn mê, mà sắp xếp lại vài thứ, rồi đi khỏi phòng…

……

----------

P/s: Lần đầu ta viết cảnh vụиɠ ŧяộʍ và cưỡиɠ ɠiαи, có chi sai sót mong mọi người thông cảm! Cảnh trên chỉ đọc cho vui, mọi người không nên làm theo dưới mọi hình thức!

----Thanks!----