Ăn xong, ba người Cung Tiểu Trúc vừa ra khỏi khách điếm, Mặc Hoa liền biến về nguyên hình bay lên trên trời, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc bay lên lưng Mặc Hoa, sau đó Mặc Hoa vỗ cánh một cái nháy mắt liền biến mất trước mặt Trình Hạo và Trình Xảo Trân vừa mới đi ra, chỉ còn lại một giọng nói quanh quẩn nơi chân trời,
“Hai vị Trình đạo hữu, sau này còn gặp lại.” Có cảm giác như dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Đây là lời cuối cùng Cung Tiểu Trúc nhắn với hai người.
Trình Xảo Trân nhìn Vân Túc biến mất nơi chân trời, lập tức hét lớn, “Vân đại ca, chờ ta
――” nói xong liền muốn lôi pháp bảo phi hành ra đuổi theo, lại bị Trình Hạo kéo lại, “Tam muội, ngươi đừng đuổi theo nữa, người cũng đã đi xa rồi.”
“Ngươi buông ta ra Trình Hạo, ngươi làm gì vậy, cẩn thận ta đập ngươi.” Trình Xảo Trân gạt tay Trình Hạo ra, nhảy lên pháp bảo phi hành rời đi.
Trình Hạo thấy Trình Xảo Trân đã bay xa, bất đắc dĩ lắc đầu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai người bay đi rất xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng bọn Cung Tiểu Trúc đâu, điều này cho thấy họ đã sớm đi xa rồi. Đương nhiên là phải vậy rồi, tất cả đều là nhờ Mặc Hoa cả, hắn tốt xấu gì cũng là yêu tu Nguyên Anh kỳ, với tốc độ của hắn, hai Trúc Cơ kỳ Trình gia có thể đuổi theo sao?
Cung Tiểu Trúc đã đi xa quay lại nhìn đằng sau một chút, đắc ý cười trong lòng, cho Trình Xảo Trân kia ghét hắn, cho nàng ta ghét Vân đại ca đi, cuối cùng Vân đại ca cũng không phải chịu đựng sự quấy rối của nữ nhân kia nữa rồi, hừ!
Thực ra lúc vừa rồi còn ở khách điếm, Cung Tiểu Trúc đã truyền âm với Mặc Hoa nói ra khỏi khách điếm liền lập tức mang theo hắn và Vân đại ca nhanh chóng rời khỏi, không muốn Trình Xảo Trân đi theo ba người họ, Mặc Hoa đương nhiên là đồng ý, vì thế Cung Tiểu Trúc liền giúp Vân Túc thoải mái, mà quyết định của Cung Tiểu Trúc thì đương nhiên Vân Túc không thể không đồng ý.
Dù sao giúp Vân đại ca thu tiểu đệ cũng không hạn định thời gian, về sau còn gặp lại trong bí cảnh, tạo quan hệ tốt không phải là nhất thời nửa khắc, Cung Tiểu Trúc nghĩ trong lòng.
Theo như
nguyên tác
cốt truyện, bên trong bí cảnh kia quả thực là có vô số mối nguy hiểm, uy hϊếp lớn nhất với tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ chính là Huyết Đằng thực nhân bên trong, chỉ cần vật sống vừa tiếp xúc với nó, sẽ bị trói lại rồi hút khô máu thịt, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương khô trắng ởn.
Có điều, vật gì cũng có thứ tương sinh tương khắc, cách Huyết Đằng thực nhân không xa có vài cái cây, mấy cái cây này, tác giả đặt cho nó một cái tên khá dễ nghe
―― cây Tước Linh, loại cây này có nhựa màu trắng sữa, chỉ cần trải nó lên đường hoặc dính lên người, thì có thể tránh thoát khỏi công kích của Huyết Đằng thực nhân.
Trình Hạo và Trình Xảo Trân trong lúc cơ duyên xảo hợp đã dính phải nhựa cây Tước Linh, có thể tránh thoát khỏi công kích của Huyết Đằng thực nhân. Có điều, Vân Túc lại không cần loại nhựa cây này, bởi Phệ Hồn kiếm của y có thể khắc chế Huyết Đằng thực nhân, Phệ Hồn kiếm là Ma kiếm Thượng Cổ, lực uy hϊếp lớn, đối phó với Huyết Đằng thực nhân không thành vấn đề, quả thực rất dễ dàng.
Trình Hạo và Trình Xảo Trân ngây ngốc trong bí cảnh hai tháng cuối cùng cũng bình an trở về nhà, đúng vậy, họ cũng không bị chết trong bí cảnh, hơn nữa còn chiếm được rất nhiều pháp bảo cao cấp và linh thảo nhiều năm tuổi, tất cả những bảo vật này đều là vật hiếm có.
Có điều vừa mới về nhà không lâu, Trình gia liền xảy ra một chuyện kinh thiên đại sự, đích thê của gia chủ Trình gia tức thành chủ Tuyết Nguyệt, cũng chính là mẫu thân của Trình Xảo Trân – Vương Viện bị người ám sát. Mà mọi người cũng chính mắt nhìn thấy Trình Hạo gϊếŧ chết Vương Viện, vì thế Trình Hạo liền bị Trình Hoàn đuổi ra khỏi Tuyết Nguyệt thành, biến thành một tu sĩ không có nhà để về, mẫu thân hắn tức nhị phu nhân của Trình Hoàn sống không lâu liền vì buồn bực không vui mà qua đời.
Nhị phu nhân của Trình Hoàn qua đời, Trình Hạo trộm về một lần, có điều sau khi mẫu thân hắn hạ táng, hắn lại vụиɠ ŧяộʍ rời đi.
Trình Hạo đương nhiên là bị oan, lúc ấy hắn vừa vặn đi ngang qua viện mà Vương Viện ở, liền nghe thấy trong phòng tiếng đánh nhau, xông vào, kết quả hắn nhìn thấy bóng người nhảy ra khỏi cửa sổ, mà Vương Viện người đầy máu tươi nằm trên mặt đất. Đúng lúc này, Trình Xảo Trân và nhị đệ Trình Chinh vừa vào cửa liền nhìn thấy Trình Hạo đứng trước người Vương Viện, cầm pháp bảo trong tay, kết quả mọi người liền coi đó là sự thật, không chứng thực chân tướng nữa, đuổi Trình Hạo ra khỏi nhà.
Về phần vì sao người nhà Trình gia lại có chỉ số thông minh thấp như vậy thật ra lại là điều mà cốt truyện cần, bình thường trong tiểu thuyết đều có đủ loại nhân vật hy sinh, mà chỉ số thông minh của những nhân vật này bình thường đều rất thấp, vài người Trình gia đoản mệnh kia chính là loại nhân vật hy sinh này. Tiểu đệ của nhân vật chính như Trình Hạo này chỉ số thông minh tuy rằng kém hơn nhân vật chính nhưng ít ra còn cao hơn mấy nhân vật hy sinh, còn có một loại nhân vật chỉ số thông minh còn cao hơn cả tiểu đệ của nhân vật chính đó chính là boss nhân vật phản diện, chỉ số thông minh chỉ thấp hơn nhân vật chính một chút, cũng là nhân tài hiếm có trong tiểu thuyết, tuy vậy cuối cùng vẫn bị nhân vật chính tiêu diệt.
Thế nên người Trình gia làm nhân vật hy sinh không nghĩ tới chuyện chứng thực chân tướng, lại thêm một vài người cản trở như Trình Chinh chẳng hạn.
Trình Hạo tốn một tháng mới tra được chuyện Vương Viện bị gϊếŧ này là ma tu làm, hắn trở lại nhà đang định nói cho Trình Hoàn chuyện này không phải là do hắn làm, lại phát hiện mọi người trong nhà đều bị gϊếŧ chết, bao gồm cả Trình Hoàn và Trình Xảo Trân đều nằm trong đống xác chết, duy chỉ không thấy Trình Chinh đâu.
Trình Hạo có một suy đoán đáng sợ, hắn không dám đối mặt với hiện thực tộc bị diệt này, càng không dám đối mặt với sự thật hung thủ gϊếŧ người chính là Trình Chinh, thế nên hắn cần phải tìm ra hung thủ gϊếŧ người, dù là ai hắn cũng sẽ không bỏ qua. Sau này Trình Hạo tra ra được là do một môn phái ma tu nhỏ làm, hơn nữa Trình Chinh đã sớm bị cổ trùng ký sinh trở thành khôi lỗi.
Một mình lực của hắn muốn báo thù đương nhiên là không đủ, thế nên chờ lần nữa nhìn thấy Vân Túc liền muốn giao dịch với Vân Túc, muốn làm thủ hạ của Vân Túc, yêu cầu duy nhất chính là muốn Vân Túc báo thù cho hắn.
…
Mặc Hoa bay trên trời khoảng một canh giờ, Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng thấy cái miếu đổ nát mà hắn và Vân Túc đi ngang qua trước kia, “Mặc Hoa, dừng lại một chút.” Hắn đã khẳng định muốn tiêu diệt tà ma tu kia thì nhất định sẽ không quên, tuy rằng hắn không thể thu phục được tà ma tu kia nhưng Vân đại ca có thể nha! Cao thủ vừa ra tay là đã biết kết cục rồi.
Ba người tới cái miếu đổ nát kia, đi vòng ra sau tượng phật, Vân Túc đẩy một cái lên phiến đá hình tròn trên mặt đất kia, cửa động liền xuất hiện trước mắt, Vân Túc dẫn đầu nhảy xuống, Cung Tiểu Trúc theo sát sau, Mặc Hoa cũng nhảy xuống cùng.
Ba người vừa nhảy xuống mặt đất, vèo vèo vèo liền có một trận mưa tên phóng tới, tốc độ và lực mạnh có thể sánh với Kim Đan kỳ, Vân túc vội vàng kéo Cung Tiểu Trúc vào trong lòng, ống tay áo vung lên, tất cả mưa tên đều bị quét rơi xuống đất.
Mặc Hoa là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đương nhiên là dễ dàng tránh được.
Theo sau đó lại có mấy trận mưa tên cũng bị Vân Túc giải quyết bằng cùng một phương thức đó, Cung Tiểu Trúc cố đối phó với vài mũi tên còn sót lại, xong xuôi ba người lại tiếp tục đi vào trong thông đạo tối đen, đi vài bước, đường đi bị một cửa đá màu xám cao hai thước chặn lại. Vân Túc để Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa lùi lại phía sau, một tay xuất chưởng, một quả cầu sáng oành một cái đập vào cửa đá, đầy trời tro bụi, vụn đá bay ra, Vân Túc lại vung tay lên, tất cả bụi bẩn đều biến mất, không khí nhất thời trở nên thoáng đãng hơn.
Cung Tiểu Trúc bước tới, Vân Túc đột nhiên cản Cung Tiểu Trúc lại, sau đó chỉ vài vị trí trên mặt đất trước mặt, rầm một cái một luồng sáng màu đỏ hiện lên, vài lần làm hư hao trận kỳ xuất hiện trước mặt ba người, đây là một tàng trận, lại bị Vân Túc dùng lực phá hủy một cách dễ dàng, thời gian cũng chưa tới một phút đồng hồ.
Loại chướng ngại nhỏ xíu này quả là không ăn thua gì với Vân Túc, thời gian phá giải ngắn chưa nói tới, hơn nữa lại còn là cạm bẫy dùng để bố trí với tu sĩ có tu vi thấp hơn Vân Túc.
Giải quyết xong trận pháp, ba người lại tiếp tục đi dọc theo thông đạo, cuối cùng cũng đi tới một cái đại sảnh rộng lớn, tà ma tu kia ngồi ở giữa đại sảnh, một lò luyện đan cực lớn trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc luyện đan, ánh sáng đỏ hắt lên mặt gã làm mặt gã đỏ bừng.
Hai người đều nhận ra đây chính là mục đích của họ, mà tà ma tu đang luyện đan kia chính là tu sĩ suýt nữa đã luyện Vân Túc và Cung Tiểu Trúc thành đan dược.
Vân Túc giơ tay ra, bảo kiếm bản mạng
――
Phệ Hồn
kiếm
liền xuất hiện trong tay, y cầm Phệ Hồn kiếm trảm một cái lên tà ma tu kia, mấy đạo kiếm khí kia đánh úp về phía tà ma tu, chỉ thấy cơ thể tà ma tu kia cứ vậy mà biến mất từng chút một.
Nhưng Vân Túc nhíu mày, nhìn quét bốn phía, sau đó tầm mắt dừng lại ở một chỗ nơi trong đại sảnh, y phi thân về phía trước, mấy kiếm chiêu vừa ra, khiến cho ma tu tàng hình ở nơi đó hiện ra.
“Vị đạo hữu này, ngươi với ta không oán không hận, vì sao ngươi lại cứ phải hướng đao kiếm về phía ta?” Tà ma tu chật vật ứng phó với công kích của Vân Túc, không ngờ hai người chỉ kém một cấp bậc, bản thân thế mà lại không thể chống lại được.
Tà ma tu kia lúc bọn Vân Túc vừa mời đi vào miếu đã phát hiện ra rồi, thế nên mới phòng bị rất kỹ, liền nghĩ tới bí thuật ẩn tàng hình, tạo ra một ảo ảnh làm thế thân của gã. Nhưng dù là thế cũng vẫn rất khó có cơ hội sống, đặc biệt Mặc Hoa còn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không ngờ lần này lại phải thực sự bỏ mạng.
Tà ma tu này cố ý giả vờ không biết bọn họ, làm tu sĩ, cho dù chỉ mới thấy qua mặt một người một lần đều có thể nhớ rõ ràng, huống chi Cung Tiểu Trúc và Vân Túc thiếu chút nữa đã bị tà ma tu hại chết, nói không oán không thù quả đúng là chuyện cười quốc tế.
Vân Túc không định dong dài với gã, thanh kiếm bay lên giữa không trung, chậm rãi xoay vòng, cùng với một tiếng rồng gầm lên, một ảo ảnh Kim Long cực lớn bay ra từ kiếm, nháy mắt liền bay tới trước mặt tà ma tu, tốc độ có thể so với Nguyên Anh kỳ, uy áp không như thường lệ, dưới sự hoảng sợ của tà ma tu mà cắn nuốt cơ thể của gã, sau đó cơ thể gã biến thành một làn sương màu đỏ như máu, ngay cả nguyên thần cũng bị hủy diệt.
Con Kim Long kia sau khi cắn cơ thể tà ma tu xong liền du động vài cái trong không trung rồi ngoan ngoãn trở lại Phệ Hồn kiếm, sau đó Vân Túc liền thu Phệ Hồn kiếm vào đan điền rồi hạ xuống mặt đất.
Cung Tiểu Trúc vội vàng chạy tới cạnh người tà ma tu nhặt túi trữ vật lên xem xét, có lẽ là tà ma tu này làm nhiều việc ác, thế nên trong túi trữ vật, pháp bảo, linh đan, linh thạch nhiều vô số kể, chất lượng cũng coi như là thượng thừa, tài phú như vậy so với tu sĩ Kim Đan kỳ cũng coi như là giàu có.
Cung Tiểu Trúc suy nghĩ hai giây, đưa túi trữ vật cho Mặc Hoa, “Này, Tiểu Mặc, cái này cho ngươi, linh thạch bên trong cho ngươi mua kẹo ăn.” Lại cầm một trường tiên màu đỏ như lửa từ trong trữ vật giới ra đưa cho Mặc Hoa, “Đây là pháp bảo cho ngươi, ta cảm thấy vừa lúc thích hợp cho ngươi sử dụng, Tiểu Mặc ngàn vạn lần đừng ghét bỏ nha!”
“Ta sao có thể ghét bỏ Tiểu Trúc chứ, Tiểu Trúc đối tốt với ta nhất.” Mặc Hoa lật qua lại nhìn một hồi rồi mới cất vào trong túi trữ vật.