Chương 39

Hai người xuống lầu chọn một bàn bát tiên trống không có người ngồi xuống, gọi tiểu nhị của khách điếm dọn một bình linh trà lên, vừa uống vừa chờ Mặc Hoa vẫn còn trong phòng.

Cung Tiểu Trúc vừa uống trà vừa thỉnh giáo các vấn đề về tu luyện với Vân Túc, ngẫu nhiên nhìn khách nhân ra ra vào vào.

Trận đánh nhau đêm qua cũng không làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của khách điếm này, dù sao giữa các tu sĩ xảy ra chuyện này là rất bình thường, tới buổi sáng khách điếm đã nhìn không ra dấu vết bị tàn phá, hiển nhiên là đã được người dọn dẹp sạch sẽ, hơn nữa tu sĩ nào cũng biết sử dụng pháp thuật, vài dụng cụ bị phá hỏng có thể sửa lại dễ dàng.

Hai người ngồi dưới lầu đợi Mặc Hoa, huynh muội Trình gia lại cùng nhau xuống lầu.

“Tiền bối và đạo hữu sớm vậy đã dậy rồi.” Trình Xảo Trân ngồi vào ghế cạnh Vân Túc, rót một chén trà uống, mỉm cười chào hỏi, giọng nói thanh thúy, một đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Vân Túc, hoàn toàn không có sự rụt rè của nữ nhi.

Nàng và Trình Hạo vốn định chút nữa sẽ lên đường luôn, có điều lúc nhìn thấy Vân Túc liền thay đổi chủ ý, định đồng hành cùng ba người Vân Túc.

“Tiền bối, đạo hữu.” Trình Hạo đứng bên chào hỏi rồi mới ngồi xuống chiếc ghế dài, “Tên ta là Trình Hạo, đây là tam muội Trình Xảo Trân của ta, không biết tiền bối và đạo hữu xưng hô thế nào?”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Trình Xảo Trân nhìn Vân Túc vội gật đầu, mong chờ

tự

Vân Túc có thể nói cho nàng biết.

“Hóa ra là Trình đạo hữu à! Ta tên là Cung Tiểu Trúc, vị này là Vân đại ca của ta, gọi là Vân Túc, còn có một người nữa chưa xuống dưới là Mặc Hoa.” Cung Tiểu Trúc nói, “Không biết hai vị muốn đi đâu?”

Thực ra Cung Tiểu Trúc và Vân Túc đã sớm biết họ muốn đi đâu, có điều trên nguyên tắc vẫn phải vờ như không biết, đương nhiên là muốn hỏi một chút, nếu có thể cùng đường đương nhiên là càng tốt, dù sao họ cũng muốn đi bí cảnh, Trình Hạo muốn trở thành tiểu đệ của Vân đại ca, tiểu đệ với tiểu đệ đương nhiên là muốn tạo quan hệ tốt, về sau mới không có mâu thuẫn.

“Thật không dám giấu diếm, chúng ta lần này định đi một chuyến tới bí cảnh gần Kiếm Tiên môn, không biết Cung đạo hữu và Vân tiền bối…” Trình Hạo nhìn Cung Tiểu Trúc hỏi, có điều hắn cũng không dám nhìn thẳng Vân Túc, bởi vì

quanh thân Vân Túc có khí tức người sống chớ lại gần, nghĩ có lẽ là vị tiền bối tính tình cổ quái, cho nên hắn sợ chọc giận Vân Túc.

Mà Trình Xảo Trân cũng không quan tâm, hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, nhìn Vân Túc đang nhíu mày.

Cung Tiểu Trúc thấy Trình Xảo Trân nhìn Vân Túc không chớp mắt, mà sắc mặt Vân Túc cũng ngày càng khó coi, vì thế hắn giơ tay nắm lấy bàn tay Vân Túc đang đặt trên đùi, “Hửm? Thật khéo, chúng ta cũng đang định tới bí cảnh học hỏi một phen.” Cung Tiểu Trúc lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

Vân Túc cảm nhận được Cung Tiểu Trúc đang cầm tay mình, tâm tình thoáng tốt lên một chút, sắc mặt cũng không còn đen như vừa rồi, tuy rằng vẫn là một bộ dáng kẻ khác thiếu nợ y tám trăm vạn linh thạch.

“Vân tiền bối cũng muốn đi bí cảnh, không bằng chúng ta hồi nữa kết bạn đồng hành đi, vừa lúc đi cùng có thể giúp đỡ nhau.” Trình Xảo Trân nghe thấy lời này, kinh hỉ nhìn Vân Túc mà nói, còn thò tay ra muốn nắm lấy cánh tay Vân Túc, lại bị Vân Túc tránh đi.

Trình Hạo lần đầu tiên thấy nàng lộ ra vẻ mặt hoa si như vậy, đối phương lại không cảm kích, cảm thấy cái mặt già của mình còn không nhịn được, nhỡ làm tiền bối tức giận thì phải làm sao đây? Liền đạp vào chân Trình Xảo Trân một cái.

Trình Xảo Trân thấy mình bị đạp, nhìn xuống dưới gầm bàn, vừa lúc thấy chân Trình Hạo đang rụt lại, vì thế ngẩng đầu nhìn Trình Hạo, trừng mắt kêu, “Ai nha! Trình Hạo ngươi sao tự dưng lại đạp chân ta? Ngươi ăn no không tiêu phải không? Sáng nay

không phải là

ngươi còn chưa ăn điểm tâm sao.”

Nói xong “Hừ” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục ngắm Vân Túc.

Đang nói, Mặc Hoa thuấn di một cái đi tới cạnh bàn, vui vẻ gọi, “Chủ nhân, Tiểu Trúc.” Xem ra tâm tình rất tốt, còn xoay một vòng cho mọi người ngắm.

Cung Tiểu Trúc nhìn Mặc Hoa một chút, cố gắng dời tầm mắt, tuy rằng đã sớm đoán được là sẽ có chuyện như vậy, nhưng lúc chân chính nhìn thấy thì vẫn không thể tiếp nhận được.

Được rồi, Tiểu Mặc ngươi mặc nữ trang thật sự không thành vấn đề, đây là sở thích của ngươi ta sẽ không phản đối, ta có thể ám thị một vạn lần trong lòng “Ta có thể tiếp nhận”, ta sẽ không kỳ thị ngươi,

thực ra ta cũng cảm thấy Tiểu Mặc ngươi mặc nữ trang rất dễ nhìn, rất giống nữ tử, điểm này không thể phủ nhận, dù là ngươi có cái bộ ngực hình sân bay kia, ta cũng sẽ cố gắng tiếp nhận bộ dáng trang điểm này của ngươi, chỉ là vì sao bộ dạng ngươi lại… xinh đẹp như vậy, còn cười đến… quyến rũ như vậy, Cung Tiểu Trúc không ngừng làm ám thị trong lòng.

Thân ảnh Mặc Hoa xuất hiện, cùng với một câu nói của hắn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu theo phản xạ nhìn Mặc Hoa đứng trước mặt bọn Vân Túc, sửng sốt một hồi, lại tiếp tục bàn tán tiếp, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dùng dư quang đánh giá Mặc Hoa mặc nữ trang, Mặc Hoa lại hồn nhiên không để ý.

Chỉ thấy Mặc Hoa đã thay bộ nam trang đỏ đậm mặc hôm qua thành một bộ cung trang màu thiên thủy, nửa phần trên của tóc dùng một dải lụa màu băng tùy tiện cột lại, mái tóc đen như mực dài ngắn không đồng đều, phần dài nhất dài tới tận đầu gối. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, vóc người tinh tế cao gầy, nữ trang mặc trên người không có cảm giác không hợp một chút nào, càng tăng thêm mấy phần linh động.

Không thể không nói tư sắc của hắn lúc này đẹp hơn Trình Xảo Trân tận mấy lần. Dù là tu sĩ hay phàm nhân đều thích mỹ nữ, chỉ cần là tu sĩ, dù là nam tu hay nữ tu, dung mạo sẽ đều không tệ, nơi nơi đều có thể thấy soái ca mỹ nữ, tướng mạo Mặc Hoa vốn không kém, lại càng nổi bật trong một đám tu sĩ.

Một thân cung trang màu thiên thủy này màu sắc rực rỡ, chất lượng cũng không chê được vào đâu, lại không thể che đi dung mạo tuyệt thế của hắn, ngược lại còn như dệt hoa trên gấm, hơn nữa một bàn này của Cung Tiểu Trúc đều là soái ca mỹ nữ (… bao gồm cả Mặc Hoa bị mọi người nhầm là

mỹ nữ

.), số lượng người quay đầu lại nhìn đương nhiên là không phải nói.

Dung mạo Mặc Hoa là vẻ đẹp kiểu khá trung tính, dung mạo của Cung Tiểu Trúc khá xinh xắn, có cảm giác như đại nam hài nhà bên, dung mạo Vân Túc tương đối khí phách, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, là loại hình đại đa số nữ tử đều thích, làm cho người ta có cảm giác an toàn (… nhưng chỉ bảo vệ sự an toàn của Cung Tiểu Trúc mà thôi.), Trình Xảo Trân cũng là mỹ nhân, nhưng cũng không sánh được với Mặc Hoa, không lúc nào không tản ra khí thế “ta là đại tiểu thư ai dám chọc vào ta.”, tựa như một con khổng tước cao ngạo, Trình Hạo chính là bộ dáng công tử phiên phiên, chỉ là trong lòng cảm thấy khá là tự ti mà thôi.

Trình Hạo thấy Mặc Hoa liền gọi một tiếng “Mặc tiền bối.” Trình Xảo Trân chỉ dùng dư quang quét qua Mặc Hoa.

Mặc Hoa cùng ngồi xuống ghế dài với Tiểu Trúc, gọi tiểu nhị dọn một con vịt nướng, với lợn sữa nướng lên, vịt và lợn sữa này đều là linh thú được nuôi dưỡng. Mặc Hoa xé một miếng thịt lớn từ trên người lợn sữa xuống, bắt đầu cắn, cười cười với hai người Trình Hạo và Trình Xảo Trân, lầu bầu trong miệng, “Chủ nhân, Tiểu Trúc, hai người mau ăn đi, ta cố ý gọi cho các ngươi.” Sau đó nhìn thoáng qua hai người Trình Hạo.

Trình Hạo nhìn Mặc Hoa, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh diễm, có điều trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, bởi hắn biết Mặc Hoa là một nam tu.

Có điều Trình Xảo Trân dù đã biết Mặc Hoa là một nam tử nhưng vẫn rất ghen tị trong lòng, nàng cứ nghĩ mình không chỉ là đệ nhất mỹ nhân của Trình gia, mà còn là đệ nhất mỹ nhân của thành Tuyết Nguyệt, thế mà dung mạo ngay cả một nam tử cũng không bằng, thật đáng giận.

Phụ thân của hai huynh muội Trình Hoàn, không chỉ là gia chủ Trình gia, mà còn là thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Trình Hoàn chỉ có Trình Xảo Trân này là nữ nhi duy nhất, nuông chiều Trình Xảo Trân còn hơn cả mấy nhi tử khác, cũng bởi tư chất và thiên phú của nàng quả là không tệ nhưng độ chiều chuộng còn hơn cả nhị ca cùng cha cùng mẹ, thế nên độ sủng ái này hẳn là có phần không liên quan tới tu vi.

Cung Tiểu Trúc lắc đầu, cười nói với hai người Trình Hạo, “Hai vị Trình đạo hữu muốn ăn một chút không.” Tiểu Mặc thật không lễ phép, mình đành tự ra trận vậy.

Nói thật, Cung Tiểu Trúc cũng không thích vị đại tiểu thư Trình Xảo Trân này lắm, tính tình không tốt, tuy rằng tu vi của hắn đúng là thấp hơn nàng, nhưng Trình Xảo Trân cũng đâu cần triệt để không coi hắn ra gì như vậy, huống hồ hắn còn cứu mạng nàng. Hơn nữa cũng quá hoa si rồi, Vân đại ca là người nàng có thể tùy tiện ngắm sao? Chẳng lẽ nàng không phát hiện Vân đại ca bị nàng nhìn đến nỗi đã muốn đánh người rồi sao?

“Ta mới không thèm ăn!” Trình Xảo Trân ghét bỏ nói, ăn uống gì đó sẽ phá hỏng hình tượng thục nữ của nàng, mỹ nữ đều không quan tâm tới khói lửa nhân gian, nhìn Mặc Hoa đối diện ăn tới không cần hình tượng nàng liền ngán ngẩm, làm nàng càng thêm cảm thấy ghét Mặc Hoa, bộ dáng đẹp thì sao chứ, cử chỉ không phải là thô lỗ như vậy sao.

Có điều… tướng ăn của Vân đại ca nhất định là dễ nhìn.

“Vân đại ca, ngươi có muốn ăn một chút không? Tiểu nhị, mang món ăn bảng hiệu ngon nhất của các ngươi lên.” Ngữ khí của Trình Xảo Trân ôn nhu hỏi Vân Túc, sau đó ngẩng đầu, hét lớn với tiểu nhị đứng đó không xa.

“Vậy đa tạ Cung đạo hữu.” Trình Hạo nhìn Cung Tiểu Trúc bị Tam muội hét tới sắc mặt không tốt, vốn không muốn ăn liền tạm thời phá hỏng hình tượng mà xé một miếng thịt xuống mà ăn, nhai kỹ nuốt chậm, không muốn làm Cung Tiểu Trúc mất mặt.

Cung Tiểu Trúc thấy Trình Hạo bắt đầu ăn, bản thân cũng bắt đầu động thủ, có điều thấy Vân Túc không định ăn, liền xé một miếng nhỏ đưa tới trước mặt y, “Vân đại ca, ngươi có muốn ăn không?”

Vân Túc gật đầu ăn, Tiểu Trúc đút, y đương nhiên là muốn ăn, thức ăn mà người khác cho y, y chưa chắc đã ăn đâu.

Cung Tiểu Trúc liếc xéo Trình Xảo Trân, Vân đại ca là để nàng gọi sao? Vân đại ca có đồng ý cho nàng gọi Vân đại ca à? Da mặt nữ nhân này sao lại dày như vậy chứ? Vân đại ca người ta rõ ràng là không có cảm giác với ngươi lại còn ngó ngoáy tới lui, chưa từng thấy loại nữ tu nào như vậy, dù có muốn theo đuổi Vân đại ca cũng phải rụt rè một chút chứ, Cung Tiểu Trúc oán thầm trong lòng.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưng thức ăn tới, Trình Xảo Trân vội vàng cầm đũa gắp thức ăn vào bát Vân Túc, “Vân đại ca nếm thử món này đi, ăn hẳn là ngon lắm đó.”

Cung Tiểu Trúc đang cắn thức ăn, ngừng một lát lại ăn tiếp, hắn muốn nói Trình Xảo Trân ngươi bỏ cuộc đi, ngươi và Vân đại ca căn bản không có khả năng đâu, Vân đại ca căn bản không có cảm giác với ngươi.

Nhìn đi, thức ăn Trình Xảo Trân gắp vào bát Vân Túc, Vân Túc căn bản là không ăn, vì thế Cung Tiểu Trúc liền cười thầm trong lòng, gọi ngươi ngươi không thèm đếm xỉa tới ta, giờ thì nhìn đi, nói không chừng Vân đại ca ngay cả tên của ngươi là gì còn không nhớ rõ đâu, hắn bỗng nhiên thấy hối hận vì cái ý tưởng muốn đồng hành cùng

Trình Xảo Trân, phải làm sao đây?

A? Có rồi…