Chương 8: Sinh viên thể thao X Bác sĩ dễ thương

Tình tiết xấu hổ cuối cùng cũng kết thúc, tiếp sau đây là phân đoạn chính được diễn viên và "người xem" tại hiện trường mong chờ nhất.

Đỗ Lạc Khải sau khi ngồi lên ghế đàng hoàng, Lâm Tử Bình liền quỳ trước mặt cậu ta, cúi người cởi giày đá banh của Đỗ Lạc Khải ra, bắt đầu liếʍ láp từ lòng bàn chân một cách nhẹ nhàng, chỉ là động tác có hơi non.

May là vớ Đỗ Lạc Khải mặc cũng là đạo cụ, nên không có mùi gì, thậm chí còn mang theo mùi thơm mát của mấy sản phẩm tắm giặt.

Lâm Tử Bình quỳ liếʍ bàn chân và cẳng chân Đỗ Lạc Khải, sau một hồi chợt nâng mắt lên xem, đũng quần cậu ta quả nhiên đã phồng lên một cục u to tướng, da mặt ngăm đen của cậu ta hiện lên chút sắc đỏ ngại ngùng.

Lâm Tử Bình lại liếʍ một đường từ cẳng chân thô chắc đến gốc đùi cậu ta, sau đó vùi đầu vào nơi riêng tư người đàn ông, trong "rừng cây" rậm rạp, hơi mũi nóng rực thổi lên dươиɠ ѵậŧ nam tính. Cậu chú ý thấy, Đỗ Lạc Khải lại hưng phấn thêm chút, giờ đã hoàn toàn cứng ngắc, dươиɠ ѵậŧ to lớn thực sự hệt cột chống trời, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

"Nhóc nhà này kháu khỉnh thật."

Lâm Tử Bình nói xong bèn thò tay nắm lấy cậu bé to xác của Đỗ Lạc Khải, vỗ lên mặt mình từng phát một, sau khi kí©h thí©ɧ hồi lâu mới ngậm vào. Nhưng cho dù làm cỡ nào, Lâm Tử Bình cũng không thể ăn trọn cả một thanh xúc xích dài 18cm này, chỉ biết dùng tay trợ giúp thêm.

Lâm Tử Bình quỳ trên đất dẩu mông lên, trong miệng là gậy thịt nóng hổi đầy mùi đàn ông của Đỗ Lạc Khải, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng nước bọt dâʍ đãиɠ.

Ngay sau đó, Lâm Tử Bình lại nhìn thấy cặp ngực lớn cao vυ"t trên đỉnh đầu, vì thế bèn giơ tay lên, cách lớp áo mỗi tay một bên, vuốt ve nhẹ nhàng và chà xoa đầṳ ѵú cậu ta.

"Shhh..."

Không ngờ chỗ này của Đỗ Lạc Khải cũng rất nhạy cảm, lập tức dựng đứng, mà còn đặc biệt căng đầy, như hai quả nho bự vậy. Lâm Tử Bình vui vẻ vì hình như đã bắt được điểm nứиɠ của Đỗ Lạc Khải, vì thế tay càng thêm chịu khó làm việc, đồng thời động tác ở miệng cũng không hề dừng.

Màn dạo đầu cực kí©h thí©ɧ của cả hai, làm đám người Dương Khải Ca xem đến máu nóng trào dâng, bọn họ không ngờ Lâm Tử Bình ở lần 2 quay phim lại có thể biểu hiện điêu luyện như vậy, thậm chí cả nhóm người trong lòng ai nấy đều cho rằng Lâm Tử Bình vốn là một kẻ lằng lơ, lần trước chỉ giả vờ thôi. Trên thực tế, Lâm Tử Bình đã được đẽo gọt qua những thước phim đã xem kia.

Qua một chút nữa, Đỗ Lạc Khải chủ động xắn áo lên, lộ ra cơ ngực cứng cáp mạnh mẽ, cái này làm mắt Lâm Tử Bình như muốn dán hẳn lên ấy. Vì thế cậu ưỡn thẳng thân trên, lè đầu lưỡi móc một bên đầṳ ѵú Đỗ Lạc Khải vào, liếʍ mυ"ŧ một cách cẩn thận.

"Ah... Bác sĩ..."

Trong ống kính, Lâm Tử Bình như một con thỏ nhỏ đói khát, đang bú ʍúŧ liếʍ nút nước nguồn ngon ngọt, vừa ham muốn mà còn đáng yêu, này khiến thợ quay A Nghiệp dù nhìn quen cảnh hot hơn cũng làm thân dưới sưng đau khó nhịn.

Lâm Tử Bình tiếp tục im lặng liếʍ cơ ngực Đỗ Lạc Khải, hai bên trái phải giao nhau, lúc liếʍ bên này sẽ dùng tay chọc bên kia, đồng thời tay còn lại còn trêu đùa phần dưới cậu ta, thực sự một chút cũng không được nghỉ.

Lại qua thêm một lúc, Dương Khải Ca tỏ vẻ cũng được rồi, Lâm Tử Bình mới đứng dậy, sau khi bước đến "giường bệnh" tạm thời dời tới nói với Đỗ Lạc Khải rằng: "Đến đây, để tôi giúp cậu trị hết bệnh."

Đỗ Lạc Khải ngoan ngoãn đi đến, rất nhanh Lâm Tử Bình với toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm lên giường bệnh, mà đằng sau cậu là, Đỗ Lạc Khải đang làm các biện pháp bảo vệ và bôi trơn dươиɠ ѵậŧ to lớn dụ người của mình.

Tiếp sau đó, Đỗ Lạc Khải thử cắm cậu bé của mình vào trong lỗ sau Lâm Tử Bình, nhưng Lâm Tử Bình với sân sau chưa được mở rộng lập tức chịu không thấu, la toáng đau đớn, Đỗ Lạc Khải đành phải rút quân.

"Từ từ thôi, vào nhiều thêm vài lần, những đoạn trước khi vào về cắt ghép là được, đừng làm ảnh hưởng đến trạng thái của Lâm Tử Bình." Dương Khải Ca chỉ huy bảo.

Vì thế Đỗ Lạc Khải lại quét thêm dầu bôi trơn lên ©ôи ŧɧịt̠ mình, dùng đầu rùa trơn nhẵn chống trước cửa lỗ sân sau Lâm Tử Bình, ma sát nghiền mài, đi vào từng chút một.

"Ưa... To, to quá..."

"Với người thường trị bệnh bằng thân thể như bác sĩ mà nói, chẳng lẽ không phải là chuyện cỏn con sao, hửm?"

"Ai... Ai bảo..."

Đoạn thoại do Lâm Tử Bình và Đỗ Lạc Khải lâm thời phát huy, cảm giác tự nhiên đến độ làm Dương Khải Ca chốc chốc gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Dần dà, dươиɠ ѵậŧ Đỗ Lạc Khải cuối cùng cũng vào được toàn bộ, cậu ta sau đó bắt đầu cử động phần lưng hông rắn chắc, con quái thú ấy mỗi lần đi vào đều có thể nhấp đến nơi sâu nhất trong người Lâm Tử Bình. Cậu ta làʍ t̠ìиɦ không nhiều kĩ xảo, chỉ biết tiến công mạnh mẽ ra vào liên tục, mà ©ôи ŧɧịt̠ cậu ta lại cứng như sắt, cái gọi là "trai cao kim cương" bất quá cũng như thế.

Lâm Tử Bình không ngừng vặn vẹo cặp mông đẫy đà, hùa theo với người trên, mặt khác lại vươn tay sờ nắn đầṳ ѵú Đỗ Lạc Khải. Cơ ngực và đầṳ ѵú cậu ta đang bị Lâm Tử Bình xoa dụi cũng thấy hưng phấn vô cùng, vì thế càng đẩy nhanh tốc độ cắm rút, dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào nhanh chóng trong lỗ thịt Lâm Tử Bình, làm đến cậu tê dại từng cơn, trong miệng không ngừng say sưa rêи ɾỉ.

Chỉ thấy Đỗ Lạc Khải bóp chặt mông vểnh Lâm Tử Bình, đóng cọc vào thân sau cậu một cách đầy mạnh mẽ. Cậu ta chỉ bằng một tư thế này, dùng nhịp đυ. đớn người và phương pháp cắm rút lúc nông lúc sâu đó, hung bạo điên cuồng ȶᏂασ tròn nửa tiếng đồng hồ bằng ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình, ȶᏂασ lỗ thịt Lâm Tử Bình đến sữa trắng tuôn trào.

Lâm Tử Bình nhịn không nổi mà rêи ɾỉ bảo: "Mạnh... Mạnh quá đi..."

"L*и nhỏ bác sĩ cũng bót lắm."

Đỗ Lạc Khải không biết có phải đã có cảm giác sắp xả không, cậu ta lật người Lâm Tử Bình lại, gập đùi cậu gần bằng 90⁰, nâng lên thật cao, sau đó vòng qua gốc đùi cậu, dùng cánh tay vác lấy đùi Lâm Tử Bình và chống đỡ hông cậu bằng bàn tay, làm thế cậu ta có thể phát lực rất tốt, mỗi lần dọng eo, dươиɠ ѵậŧ đều có thể vào đến nơi cực sâu trong đường ruột.

Cậu bé Đỗ Lạc Khải nhúc tới nhúc lui bên trong, gãi trúng niêm mạc Lâm Tử Bình, chọc lỗ nhỏ nước da^ʍ lênh láng, mà còn nóng hổi nữa, trong lúc đó còn có thể nghe thấy tiếng nước da^ʍ đĩ và tiếng vỗ bành bạch của tinh hoàn lên mông, âm thanh va đập ấy bởi vì nước da^ʍ mà càng vang dội lanh lảnh.

Nhìn cơ thể Lâm Tử Bình đã nóng điên, l*и nhỏ co giãn tuyệt vời, đã ȶᏂασ sao cũng được, Đỗ Lạc Khải cũng không khách sáo nữa, bèn ôm lấy hông Lâm Tử Bình, để ©ôи ŧɧịt̠ mình hung hăng ra vào trong động nước, chốc chốc nhấp cào tuyến tiền liệt Lâm Tử Bình cái, chốc chốc lại cắm vào nơi sâu nhất rồi xoay vòng vòng.

Dươиɠ ѵậŧ Lâm Tử Bình sướиɠ đến phồng to, l*и nhỏ dưới cơn cắm rút như xả đạn của Đỗ Lạc Khải truyền đến từng luồng kɧoáı ©ảʍ, theo sống lưng xộc thẳng đến não cậu...

Theo nhịp đυ. nắc hết lần này đến lần khác, Đỗ Lạc Khải cuối cùng cũng nhịn hết nổi, cậu ta gầm lên một tiếng trầm thấp, sau đó phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng rót đầy vào bao.

"Ha ah..."

Đỗ Lạc Khải quả nhiên kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ với đàn ông không nhiều, từ lúc chính thức bắt đầu đến kết thúc, chỉ có 10 phút hơn, cộng thêm tình tiết và màn dạo đầu cũng chưa đến nửa tiếng đồng hồ.

Lâm Tử Bình thầm nghĩ thời lượng này hẳn không ổn lắm, dù sao lần trước tác phẩm đầu của mình khi cắt ghép xong cũng gần 1 tiếng.

Quả nhiên, Dương Khải Ca lên tiếng: "Không được, thời lượng không đủ. Đỗ Lạc Khải, cậu nghỉ chút đi, hồi phục chút sức lát tiếp. Lâm Tử Bình cậu cũng thế, có thể đi tắm cái."

"À... Được."

Đỗ Lạc Khải đáp, hình như khá xấu hổ, xem chừng không biết quay phim không nhất định là một phát ăn ngay, hơn nữa bản thân vậy mà lại kẻ không đạt kia.

Lâm Tử Bình nhìn ra suy nghĩ của Đỗ Lạc Khải, vì thế khẽ an ủi cậu ta: "Làm lại là chuyện rất bình thường, cậu đã làm rất giỏi rồi, thả lỏng đi, lát nữa tiếp tục cố gắng."

"Ừm... Được thôi!"

Việc quay phim tạm ngưng, nhưng Dương Khải Ca không muốn nghỉ, dù sao gã giờ không dừng ở tổ nhóm này, vì thế lại mang người sang một studio khác quay.

Đợi bên kia quay xong, cũng hơn 1 tiếng đồng hồ, lần nữa về lại studio, Dương Khải Ca để cả hai bắt đầu lại từ chỗ cả hai tạm ngừng ban nãy, cũng chính là cảnh Lâm Tử Bình nằm trên "giường bệnh", Đỗ Lạc Khải đứng đóng cọc điên cuồng đằng sau.

Theo tiếng hô "action" của đạo diễn, Đỗ Lạc Khải lật người Lâm Tử Bình lại, nâng hai chân lên vai mình. Trải qua lần điều chỉnh nghỉ ngơi vừa rồi, dươиɠ ѵậŧ to bự đó của cậu ta lại cứng chắc trở lại, trạng thái cũng tốt hơn lần đầu kha khá, càng thêm bán sức nhấp nắc, làm Lâm Tử Bình hét mệt.

Mà Lâm Tử Bình cũng là lần đầu trong khoảng thời gian ngắn thế làm thêm lần nữa, điều này khiến cậu cảm thấy là lạ, nói chung là lỗ sau không thể khít chặt như ban nãy, tuy không đau đến thế, nhưng cũng có cảm giác bài xích không thoải mái lắm. Lòng cậu thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là "không bền" ư, xem ra cậu nên nâng cao giá trị sức bền thật tốt mới được...

Đỗ Lạc Khải ước chừng lại liên tục ȶᏂασ không ngừng gần 30 phút rồi, tiếng rên của Lâm Tử Bình giờ đây cũng dần bén nhọn mang chút nức nở, cậu tuy đã gắng sức kìm giọng rồi, nhưng vẫn thấy âm thanh mình cất lên rất kì quái.

Đỗ Lạc Khải cũng để ý thấy sự sai sai của Lâm Tử Bình, cậu ta quay đầu nhìn Dương Khải Ca, nhưng Dương Khải Ca lại bảo: "Tiếp tục đi, đây nói rõ cậu ȶᏂασ cậu ấy rất sướиɠ, ra sức thêm chút nữa, xem có thể đυ. Lâm Tử Bình bắn không."

Đỗ Lạc Khải không biết được tiếng kêu của Lâm Tử Bình là do sướиɠ hay đau, nhưng giờ sao cũng đang làm việc, cậu ta chỉ đành tiếp tục đóng cọc đầy mạnh mẽ.

"Ưa... Aaaa..."

Lại qua thêm một lúc, khóe mắt Lâm Tử Bình chảy vài giọt nước, Dương Khải Ca vừa thấy liền nói với thợ quay A Nghiệp: "Đặc tả khuôn mặt Lâm Tử Bình, cậu ta bị ȶᏂασ khóc rồi hahhahaha!"

Rất nhanh, Lâm Tử Bình với vẻ điềm đạm đáng yêu bị phóng đại trong ống kính, làm cậu thấy nhục nhã vô cùng, cũng khiến những người tại đây có kɧoáı ©ảʍ gian ác, dươиɠ ѵậŧ Lâm Tử Bình bắt đầu trào ít chất lỏng trăng trắng.

Đỗ Lạc Khải vươn tay sờ thử, cảm thấy là tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu ta rất nhanh liền phản ứng mình vậy mà thực sự ȶᏂασ đối phương bắn?!

"Ah... Tôi bị cᏂị©Ꮒ... CᏂị©Ꮒ ra... Ưa!"

Theo từng nhịp giã thụi của Đỗ Lạc Khải, Lâm Tử Bình đã bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ, sau đó dươиɠ ѵậŧ mệt mỏi rũ xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ có thể dính lên bụng dưới chảy xuống.

Đỗ Lạc Khải cũng hào hứng dâng tràn, đυ. Lâm Tử Bình bắn cũng không dừng lại. Nhưng sau khi xuất tinh, cơn hứng thú của Lâm Tử Bình lại không cao đến vậy nữa, tiếng rêи ɾỉ lẳиɠ ɭơ phóng túng ti tiện biến thành tiếng hức hức hơi đau đớn.

Lâm Tử Bình nãy đã bắn xong, nhưng tuyến tiền liệt cậu vẫn bị kí©h thí©ɧ kéo dài, vì thế tiếp sau đó, thứ được bắn ra chính là nướ© ŧıểυ.

Đỗ Lạc Khải thấy ©ôи ŧɧịt̠ Lâm Tử Bình như biến thành đài phun nước nhỏ, càng có cảm giác thành tựu.

Nhưng lỗ sau Lâm Tử Bình cũng theo đó xoắn khít lại từng đợt, làm Đỗ Lạc Khải thoáng chốc có cảm giác, vì thế ngay khi Lâm Tử Bình tiểu gần xong xuôi, Đỗ Lạc Khải cũng một giọt không chừa bắn hết vào bao...

"Được rồi, lần chữa trị hôm nay kết thúc, lần sau nếu thấy không khỏe đến tìm tôi nữa nha~"

"Dạ vâng, bác sĩ."

"Cắt! Biểu hiện cả hai tốt vô cùng, cực khổ rồi!"

Dương Khải Ca sau khi nói xong, Lâm Tử Bình lại nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng chủ nhân lại hoàn thành thêm lần quay, thể lực +1, sức bền +2, tạm thời chưa giải khóa nhiệm vụ mới hay thành tựu."

Lâm Tử Bình nằm trên "giường bệnh", mệt đến không muốn đứng lên, nhưng nằm dài trên người người khác để người ta xem cơ thể mình lại rất ngượng, may là lúc này Đỗ Lạc Khải kéo cậu dậy, sau đó A Đông đưa khăn lông cho bọn họ, Lâm Tử Bình và Đỗ Lạc Khải rời studio chuẩn bị đi tắm.

Mà chỗ tắm rửa, vốn cũng là nhà vệ sinh duy nhất trong công ty được sửa chữa lại đôi chút, chỉ có thể tắm gội đơn giản. Bước đến cửa nhà vệ sinh, Đỗ Lạc Khải nhường bảo: "Anh tắm trước đi."

Lâm Tử Bình cũng không muốn chối từ, dù sao trên người cậu dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ của mình, vì thế nói câu cảm ơn xong liền phắn vào ngay...

"Lâm Tử Bình, cực rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt vào, thời gian quay lần sau tôi đổi ngày rồi thông báo cậu sau."

"Được thôi."

Tắm gội rửa ráy xong xuôi, vừa bước ra khỏi cổng tòa nhà, Lâm Tử Bình đang định bắt xe về nhà, đúng lúc đó Đỗ Lạc Khải cũng vừa xuống lầu, cậu ta cũng vừa tắm qua, trên người có mùi thơm tươi mát nhàn nhạt.

"Cùng đi không? Sẵn ăn bữa cơm luôn."

"À... Được."

Vì thế Lâm Tử Bình và Đỗ Lạc Khải đến một hiệu ăn gần công ty, trải qua cuộc "giao lưu sâu sắc" vừa rồi, Đỗ Lạc Khải bỗng cởi mở khéo nói không ít, từ một người kín đáo kiệm lời trước lúc quay biến thành người biết chủ động bắt chuyện.

Trên đường về, Lâm Tử Bình cũng cùng Đỗ Lạc Khải nói về chuyện vừa nãy, Lâm Tử Bình nói Đỗ Lạc Khải là người đầu tiên làm cậu đến bắn, càng đừng nói đến tiểu ra, tuy cậu cũng chẳng làm được bao lần với đàn ông.

Đỗ Lạc Khải cũng đắc ý bảo: Đây là lần đầu cậu ta làʍ t̠ìиɦ với đàn ông.

"Hả! Thiệt hay giả vậy?"

"Thiệt đó, nếu không phải nghe nói đóng phim gay kiếm nhiều tiền, em sao lại với đàn ông..."

"Nói ra hơi ngại chút, nãy thấy biểu hiện của cậu, còn tưởng cậu có thể chấp nhận làm chuyện đó với đàn ông."

"Không không! Anh không cần xin lỗi em, thực ra... Hôm nay thử xong, thấy cùng đàn ông thực ra cũng khác nhau gì quá, nói chứ cũng rất tuyệt cơ... Dù sao, hi vọng lần sau có cơ hội có thể hợp tác tiếp."

"Chắc chắn sẽ có, công ty chỉ có nhiêu đó diễn viên thôi."

"Ha ha, cũng phải."

Ở một ngã tư, Đỗ Lạc Khải và Lâm Tử Bình tạm biệt nhau, sau đó Lâm Tử Bình nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng chủ nhân, sức hấp dẫn lại tăng thêm 1 điểm."

Lâm Tử Bình khó hiểu: "Hả? Chỉ bằng việc tán dốc vừa rồi?"

"Đúng thế, cách tăng sức hấp dẫn rất đa dạng."

"Là vậy à, bảo sao trước đó mình không thu hút như vậy..."

"Đúng rồi, đồng thời mở khóa nam8 của tui: Đỗ Lạc Khải; khuynh hướng tìиɧ ɖu͙©: bisεメual; thuộc tính: top; độ thiện cảm ban đầu: 10."

"Nam8 của tui? Đây lại là gì nữa?"

"Nói cách đơn giản, chính là người có khả năng sẽ kết giao sâu với chủ nhân ngài, theo sự tăng cao của độ thiện cảm, hai người về sau có khả năng trở thành bạn tốt, bạn hợp tác thậm chí là người yêu."

"Ý là... Giống với mấy kiểu game nuôi dưỡng tình yêu, nhân vật có thể công lược đúng không?"

"Đúng, có thể hiểu thế!"

"Khà khà, hệ thống mày cũng thực sự rất thú vị nha..."

Nhìn bóng lưng Đỗ Lạc Khải xa dần cho đến biến mất hoàn toàn trên đường phố, Lâm Tử Bình nhún nhẹ vai.