Chương 10: Khảo nghiệm thiên phú

Chân Nguyên trưởng lão bèn kể lại sự tình khảo nghiệm lúc trước.

"... Vốn ta cảm thấy hai tiểu tử này khá đặc biệt, muốn nghiên cứu một chút, vì thế liền cấp thẻ nhập môn cho chúng. Đợi sau khi trở về sẽ đem hai đứa nó đến Nghiên Nguyên các, thu làm đệ tử..."

Hắn còn chưa nói xong, một bóng dáng màu đỏ đã lướt nhanh ra bên ngoài đại điện, chỉ để lại một tàn ảnh.

"Hàm Tiếu sư đệ, ngươi đi đâu đấy?"

Tiếng nói thanh thúy từ xa vọng lại: "Ta đi quảng trường ngoại môn xem thử, thuận tiện nhìn coi có ai hợp mắt không, thu về làm đồ đệ."

Mấy người trong điện hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn đều lắc đầu. Cũng có người tỏ vẻ xem thường, đó là một vị tiên tử có nhan sắc diễm lệ, tôn hiệu là Hồng Liên, một trong sáu vị phong chủ của Huyền Vũ tông.

Nàng ta nhìn ra bên ngoài cửa điện, nói với vẻ trào phúng:

"Mỗi lần tông môn tuyển chọn đệ tử Hàm Tiếu sư đệ đều sẽ xí chỗ nhanh nhất, nhưng lại là người tay không về nhiều nhất. Lần này chả biết có thu nạp được đệ tử nào hay không? Hay lại thành trò cười cho người ta."

"Thôi kệ đệ ấy đi, chúng ta tiếp tục quan sát." Nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu đen ngồi trên ghế chủ vị nhàn nhạt nói.

Hắn chính là tông chủ của Huyền Vũ tông, thiên tài kiếm tu nổi tiếng khắp tu chân giới, sở hữu linh căn quý hiếm hệ lôi, Tần Mạch Lâm.

Nghe thấy lời này của hắn, tất cả chư vị tiên giả có mặt mới thu lại biểu tình, chuyên chú quan sát hình ảnh trong chiếc gương giữa đại điện.

Tại hiện trường.

Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc vẫn bình chân xem những người khác khảo nghiệm thiên phú.

Chỉ thấy lần lượt từng người đi vào bên trong trận pháp đã được bố trí sẵn. Có người sau khi vào một lát thì đi ra, cũng có người ở bên trong lâu hơn. Hi hữu hơn còn có người ngất đi, bị truyền tống ra ngoài.

Hai mắt Lê Thanh Tùng chăm chú nhìn các loại trận pháp, thử phỏng đoán huyền cơ trong đó. Tuy nhiên chỉ một lúc sau cậu đã nản chí, bèn âm thầm hỏi hệ thống:

"001, mày có biết khảo nghiệm thiên phú là khảo nghiệm như thế nào không?"

Hệ thống: [Cái này... đại khái là khảo nghiệm khả năng lĩnh ngộ đi?]

"Này mà cần mày phải nói sao, tao cũng biết. Cái tao muốn hỏi là trận pháp này có gì đặc biệt á."

[Tôi cũng không vào trong đó, làm sao mà biết được chứ.]

"Thế mà cũng tự hào mình là hệ thống cao cấp, mày nói xạo vừa vừa thôi."

[...]

"Hai vị sư đệ này, vì sao các ngươi không xếp hàng?" Một thanh niên mặc y phục của đệ tử Huyền Vũ tông lại gần hỏi bọn họ. Hắn là một trong số những đệ tử nội môn tham gia hỗ trợ kì khảo nghiệm lần này, tên là Lý Dương.

Lê Thanh Tùng vội vàng đáp: "Đa linh căn thì xếp ở đâu được ạ?"

Lý Dương ngây ngốc một giây, sau đó mới phản ứng lại: "Ngươi có rất nhiều linh căn?"

"Dạ."

"Còn hắn." Đệ tử kia chỉ vào Diệp Mặc.

"Hắn... không biết là linh căn gì."

Lý Dương lia mắt qua lại nhìn hai người, sau đó hời hợt bỏ lại một câu, "Để ta đi hỏi chấp sự trưởng lão một chút", rồi rời đi.

Một lúc sau.

"Hai người các ngươi đến vị trí trận pháp kia khảo nghiệm đi." Lý Dương chỉ về phía trận pháp đặc biệt trống không, nói với Lê Thanh Tùng và Diệp Mặc.

Hai người đi về phía đó, Lê Thanh Tùng bước vào trận pháp trước.

Lập tức cậu trông thấy mình ở trong một không gian màu đen, không chính xác hơn thì nó giống như không gian vũ trụ rộng lớn vô biên mà cậu vẫn thường thấy ở hiện thực. Xung quanh là muôn vàn vì sao đủ mọi màu sắc tỏa sáng.

"Này 001, thế giới huyền huyễn tu tiên mà cũng có thể chứng kiến hình ảnh khoa học như thế này sao?"

Không có tiếng hệ thống đáp lại.

Lê Thanh Tùng lại tập trung quan sát lần nữa, phát hiện các ngôi sao tựa như những đốm sáng này đang bị một lực lượng vô hình hút về phía mình.

Chà, thật là đẹp!

Lê Thanh Tùng tự cảm thán cho đến khi một vật thể to lớn xù xì lồi lõm đập vào tầm mắt.

Đm, đây là thứ gì? Đất đá từ đâu bay đến nhiều như vậy?

Hiển nhiên, Lê Thanh Tùng đã quên mất hình dạng thật của các vì sao chính là những khối thiên thạch và các hành tinh. Cậu muốn xoay người né tránh, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Á! Cứu mạng!

Lê Thanh Tùng cho rằng mình sẽ bị đám thiên thạch này ép thành thịt vụn, nhưng thực tế chúng chỉ bám chặt vào người cậu, đem cậu trở thành cục nhân bánh còn chúng là lớp vỏ kiên cố.

Cậu càng ngày càng thấy khó thở, hỏi hệ thống thì không nhận được hồi đáp. L*иg ngực bị ép như muốn nổ tung, Lê Thanh Tùng lúc này mới cố gắng động não. Đúng rồi, cậu đang ở trong trận pháp khảo nghiệm, đây chắc chắn chỉ là ảo giác, cậu không nên quá lo lắng mà phải tìm cách giải quyết đám đất đá bao xung quanh.

Lê Thanh Tùng nhắm mắt tập trung suy nghĩ, cậu tưởng tượng lại hình ảnh lúc mới tiến vào trận pháp. Những ánh sáng lung linh đủ mọi màu sắc, tựa như... màu sắc của các loại nguyên tố.

Cậu chợt bừng tỉnh, nếu như chúng quả thật tượng trưng cho các nguyên tố, như vậy... cậu cứ bình tĩnh hấp thu chúng là được.

Nghĩ như thế, Lê Thanh Tùng chậm rãi niệm pháp quyết, tưởng tượng đống đất đá bao xung quanh mình là các loại nguyên tố, tiến hành "nung chảy" rồi "hấp thu" chúng.