TG3 - Chương 2:

Editor: Sườn xào chua ngọt

“Làʍ t̠ìиɦ với con trai mười tuổi của bà Vương, để cho bà Vương nhìn trộm thưởng thức!”

Nghe hệ thống những lời này xong, sắc mặt An Nhã Vi bỗng nhiên biến đổi, cả người ngơ ngác ngốc tại chỗ.

“Dì Nhã Vi ạ?”

Một giọng nói non nớt vang lên, An Nhã Vi vội vàng xoay đầu, một cậu bé mặc áo ngủ màu xám sọc trắng đi từ trong phòng ra, đang dùng mu bàn tay dụi mắt đi đến, dáng vẻ trông như mới vừa tỉnh ngủ

Đứa bé này là con bà Vương, Vương Tuyết Phong.

“Dì Nhã Vi, sao dì lại ở trong nhà cháu vậy ạ?”

Vương Tuyết Phong nói rồi đi đến trước mặt An Nhã Vi, nâng cánh tay lên kéo tay An Nhã Vi.

So với hàng xóm xung quanh, An Nhã Vi thân thiết với bà Vương hơn, cho nên cũng thường xuyên gặp Vương Tuyết Phong.

Vương Tuyết Phong là một đứa bé trai cực kỳ đáng yêu, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, về sau chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nam. Hơn nữa tính cách Vương Tuyết Phong hoạt bát, ngây thơ đáng yêu, ai cũng chỉ cần gặp bé một lần đều sẽ thích bé.

An Nhã Vi cũng không ngoại lệ.

Nhìn Vương Tuyết Phong, An Nhã Vi hít thật sâu một hơi, trong lòng âm thầm nói, đây là ảo tưởng của chị Vương à?

An Nhã Vi cảm thấy không thể tin được, mọi người gần xa đều biết bà Vương là một người mẹ hiền dâu đảm, chăm sóc người nhà, lo liệu việc nhà, giúp đỡ mọi người, vì sao một người người gặp khen như vậy cũng có ảo tưởng bất kham đến thế?

Ngay sau đó An Nhã Vi lại nghĩ đến ba cô, chẳng lẽ vẻ chính trực trước mặt mọi người đều là ngụy trang sao?

Bất luận như thế nào thì sinh ra ảo tưởng với đứa con mười tuổi của mình cũng quá là……

“Vì sao dì không nói lời nào vậy dì Nhã Vi?” Vương Tuyết Phong chớp chớp hai to, vẻ mặt nghi hoặc nhìn An Nhã Vi.

An Nhã Vi phục hồi tinh thần lại, cười cười nói: “À, xin lỗi Tiểu Phong nha, vừa rồi dì hơi thất thần.”

“Dì Nhã Vi, chúng ta về phòng nhanh đi, Tiểu Phong ở một mình hơi sợ.”

Vương Tuyết Phong mới vừa nói xong, ngoài cửa sổ lóe sáng một cái, sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, Vương Tuyết Phong đột nhiên hét lên một tiếng, run rẩy bổ nhào vào trong lòng ngực An Nhã Vi, ôm chặt lấy cô.

Đúng rồi, Tiểu Phong sợ tiếng sét đánh.

An Nhã Vi bỗng nhiên nghĩ đến khoảng một tháng trước, có một ngày buổi tối trời mưa to, còn có sấm sét, bà Vương có việc gấp phải đi ra ngoài, chồng cô cũng không ở nhà, Vương Tuyết Phong ở nhà một mình cũng sợ, cho nên trước khi bà Vương đi liền nhờ An Nhã Vi đến trông Vương Tuyết Phong một buổi tối.

Cái ảo tưởng này chắc là phát sinh trong cảnh tượng hôm đó?

“Dì Nhã, Nhã Vi cháu chúng ta vào phòng nhanh đi, được không?”

Nghe được giọng nói đáng thương của Vương Tuyết Phong, An Nhã Vi vội vàng nói: “Được, Tiểu Phong, đừng sợ, dì về phòng với cháu.”

Vương Tuyết Phong dạ một tiếng, rời khỏi lòng An Nhã Vi, An Nhã Vi nắm chặt tay Vương Tuyết Phong, chậm rãi đi vào phòng.

An Nhã Vi kéo Vương Tuyết Phong đến mép giường, Vương Tuyết Phong xoay người bò lên trên giường, nằm xuống, sau đó bé nhìn thoáng qua An Nhã Vi vẫn đứng ở cạnh mép giường, hỏi: “Dì Nhã Vi dì không lên giường ngủ cùng Tiểu Phong ạ?”

“Yên tâm đi, Tiểu Phong, dì đứng ở đây nhìn cháu ngủ, dì không đi đâu đâu.”

An Nhã Vi mới vừa nói xong, bên ngoài lại có một tiếng sấm rền, Vương Tuyết Phong đã nằm xuống đột nhiên giật bắn người, vươn tay ra một lần nữa, nắm lấy tay áo An Nhã Vi, đôi mắt đỏ lên nói: “Dì Nhã, Nhã Vi!”

An Nhã Vi vội vàng ngồi xuống, ôm lấy Vương Tuyết Phong an ủi nói: “Không sao, dì ở đây, đừng sợ nha?”

“Dì, dì có thể…… Có thể ôm Tiểu Phong rồi ngủ với cháu được không?”

Vương Tuyết Phong nghẹn ngào, giọng điệu như đang khẩn cầu, An Nhã Vi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, dì ôm cháu, ngủ cùng cháu.”

Nói xong, An Nhã Vi cởi giày, ôm Vương Tuyết Phong, nghiêng người nằm xuống.

Vương Tuyết Phong cực kỳ ỷ lại vào An Nhã Vi, sau khi cô nằm lên trên giường bé liều chui vào trong ngực An Nhã Vi, cả người cơ hồ dán chặt vào cô, An Nhã Vi cũng tự nhiên ôm chặt Vương Tuyết Phong hơn một chút.

“Tiểu Phong, cháu còn sợ không?” An Nhã Vi cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai Vương Tuyết Phong.

Vương Tuyết Phong ngẩng đầu, dùng giọng nói rõ ràng bình tĩnh trả lời: “Cháu đỡ sợ hơn rồi.”

“Cảm ơn dì Nhã Vi.”

An Nhã Vi cười cười: “Không có gì, dì ở bên cạnh cháu, đừng sợ, ngủ đi.”

“Vâng.” Vương Tuyết Phong nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này, tiếng hệ thống vang lên: “Người sử dụng hệ thống An Nhã Vi, cô hãy bắt đầu chấp hành ảo tưởng bà Vương làʍ t̠ìиɦ với con trai bà Vương Vương Tuyết Phong đi.”