TG3 - Chương 1: Ảo tưởng của chị Vương nhìn trộm An Nhã Vi gian da^ʍ con trai mình

Chương 1:

Editor: Sườn xào chua ngọt

“Độ Viễn à, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật mà em không biết?”

Giọng An Nhã Vi không lớn không nhỏ, những lời này như đang hỏi Trương Độ Viễn, nhưng thực ra là cô tự lẩm bẩm một mình.

Trương Độ Viễn hít thở nhẹ nhàng vẫn còn đang ngủ say, không nghe thấy An Nhã Vi nói, An Nhã Vi không muốn để cho Trương Độ Viễn biết, lập tức đứng dậy, nâng hai chân suy yếu vào trong nhà vệ sinh.

An Nhã Vi tắm rửa xong mới suy nghĩ tiếp, sau khi lau khô tóc An Nhã Vi im lặng bò lên trên giường, không nói một lời nào, đưa lưng về phía Trương Độ Viễn yên lặng nằm xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.

Lúc An Nhã Vi tỉnh lại đã là 10 giờ sáng.

Xem ra ở trong thế giới ảo tưởng cũng tiêu hao thể lực, cô bị đám người Lý Cường cưỡиɠ ɧϊếp hơn một giờ, liên tục cao trào bốn lần, dẫn tới An Nhã Vi có thể ngủ hơn mười hai tiếng.

Bên cạnh cô trống không, trên giường chỉ còn lại một mình An Nhã Vi, sau khi cô xuống giường ra khỏi phòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Trương Độ Viễn.

Xem ra sau khi Trương Độ Viễn tỉnh lại cũng không đánh thức An Nhã Vi đang ngủ dậy, mà lặng lẽ đi làm.

Tuy cô đã ngủ hơn mười hai tiếng nhưng An Nhã Vi vẫn cảm giác đầu hơi choáng váng, An Nhã Vi vào WC thuận tiện tắm luôn sau đó mới ra phòng bếp làm thức ăn nhét đầy bụng mới khôi phục lại được một ít tinh thần.

“Hệ thống ảo tưởng này sẽ làm gì tiếp vậy?”

An Nhã Vi ăn cơm xong dọn dẹp, sau đó ngã vào sô pha lẩm bẩm.

“Chủ động nói cho tôi đi, nếu không tôi sẽ không tin có chuyện này xảy ra.”

Nói đến đây, An Nhã Vi không nhịn được thở dài, ngày hôm qua cô đã trải nghiệm qua hai ảo tưởng, An Nhã Vi cũng đã biết thói quen không thể tưởng tượng được của hệ thống này rồi, lúc này trong lòng cô cũng không còn ngạc nhiên như trước nữa.

Nhưng mà An Nhã Vi vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu ảo tưởng của ba ba và chồng mình.

Lúc trước cô chưa từng tưởng tượng người thân bên cạnh mình sẽ có một mặt như vậy.

Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

An Nhã Vi đứng lên từ sô pha, sau đó bước nhanh đi đến, cô nhìn qua mắt mèo trước, người đang ấn chuông cửa là bà Vương chủ hộ gia đình ở bên cạnh nhà An Nhã Vi.

“Chị Vương.” An Nhã Vi chạy nhanh mở cửa ra:“Có chuyện gì vậy chị?”

An Nhã Vi rất thân với bà Vương nên cô dùng xưng hô thân mật “Chị”.

“Cũng không có chuyện gì đâu, hôm trước chị mượn em con dao nên hôm nay chị đến trả ấy mà.”

Bà Vương cười ha hả nói, đồng thời nâng cánh tay lên, đưa một túi giấy cho An Nhã Vi.

An Nhã Vi duỗi tay nhận túi giấy, khách khí nói một câu: “Chị không cần trả luôn đâu? Nhà em vẫn còn có một chiếc nữa mà.”

“Không cần đâu, hôm qua chị đi mua rồi, cảm ơn em nha Nhã Vi.”

An Nhã Vi vội vàng nói: “Trời, cảm ơn cái gì, chỉ là việc nhỏ thôi mà, đúng rồi, chị Vương vào ngồi chơi đi.”

“Chị không vào đâu, mai nói chuyện, trưa nhà chị có khách, chị phải về ngay đây.”

Nói xong bà Vương lại nói hai câu với An Nhã Vi, sau đó liền xoay người rời đi, An Nhã Vi cũng cầm túi giấy vào trong nhà.

Lạch cạch, An Nhã Vi đóng cửa lại, nhưng lúc cô đang muốn tiếp tục đi vào trong, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay sau đó cảnh tượng biến hóa, người An Nhã Vi đã không ở trong nhà mình.

“Chuyện gì vậy?” An Nhã Vi mở to hai mắt nhìn:“Vì sao lại đến rồi?”

Lúc này An Nhã Vi không hiểu ra sao, rõ ràng bên cạnh cô không có người nào có ảo tưởng về cô.

“Hệ thống hoan nghênh người sử dụng An Nhã Vi đi vào thế giới ảo tưởng của bà Vương.”

Sau khi nghe thấy tiếng hệ thống An Nhã Vi không nhịn được há to miệng, chị Vương á? Này, đây là tình huống gì vậy?

Chị Vương có ảo tưởng với tôi á? Này, này chuyện này cũng quá khoa trương mà!

An Nhã Vi chớp chớp mắt, áp xuống sự kinh hãi trong lòng nhìn xung quanh, cô đã đến nhà chị Vương vài lần, cảnh tượng lúc này giống y như phòng khách trong nhà chị Vương.

“Người sử dụng hệ thống An Nhã Vi, thế giới ảo tưởng lần này là loại chủ động làm theo.”

Không giống như hai lần trước. Lúc này tiếng hệ thống lại vang lên lần nữa.

“Căn cứ vào ảo tưởng của bà Vương, người sử dụng An Nhã Vi cần làm theo nội dung của hệ thống là……”

“Làʍ t̠ìиɦ với con trai mười tuổi của bà Vương, để cho bà Vương xem trộm thưởng thức!”